Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2061
–
Trong núi rừng Tuyệt Địa, một cỗ năng lượng cuồn cuộn điên cuồng khuếch tán giống như cục đá rơi vào trong nước tạo ra gợn sóng.
Võ giả đang đuổi giết Vân Phi Dương cảm thụ được năng lượng ba động đang khuếch tràn ra, nhao nhao dừng lại, trên mặt hiện ra hãi nhiên.
Bọn họ là cường giả số một số hai, có thể phán định được cỗ khí tức đột nhiên xuất hiện này đến từ năng lượng hạch trong đan điền!
Nói đúng hơn là, trong tuyệt địa có người có thể vận dụng được lực lượng của mình!
– Trời ạ!
– Như vậy còn chơi thế nào!
Rất nhiều võ giả sụp đổ.
Trong loại hoàn cảnh này, mọi người tìm kiếm trang bị, vận khí tốt có thể tiếp tục sống.
Nếu có người kích phát năng lượng hạch, dù chỉ là võ giả Vương cấp phổ thông cũng là tồn tại siêu cấp kinh khủng!
Vì cái gì?
Bởi vì vũ khí tản mát trong tuyệt địa có phẩm chất rất cao, một khi võ giả rót vào năng lượng, hình thành lực chiến đấu cực kỳ khủng bố!
Nói đơn giản, tất cả mọi người nhặt được vũ khí, bất luận phẩm chất cao thấp, vì tiên hạch bị phong ấn, lực lượng bạo phát ra chỉ đến từ vũ khí.
– Là ai!
– Có thể bạo phát tu vi!
Những người tham dự chấn kinh, thuận theo khí tức chạy tới, chỉ thấy một người trẻ tuổi tóc nửa tím, nửa vàng đứng tại chỗ, con ngươi hẹp dài lấp lóe căm giận ngút trời.
– Trời ơi!
– Là Vân Phi Dương!
Rất nhiều võ giả hít một hơi.
Người mà mình truy sát lại có thể bạo phát tu vi, có thể phát ra lực lượng khủng bố, như vậy còn chơi thế nào?
Cũng may bọn họ cách xa.
Vũ Văn Khoát đứng trước mặt Vân Phi Dương rõ ràng cảm nhận được cỗ khí tức cường hãn cùng phẫn nộ, bị dọa hai chân run lẩy bẩy.
Hắn chỉ là một Hoang Vương phổ thông, đánh bại Trầm Tiểu Vũ dựa vào đánh lén, dựa vào vũ khí cấp tám.
Bây giờ đối mặt Vân Phi Dương kích phát ra Chiến Thần Hồn Thể nhất nhị biến, tuyệt đối ăn hành!
Vũ Văn Khoát hiện tại rất muốn chạy, bởi vì hắn biết, nếu mình còn đứng ở chỗ này, dù cho có một thân trang bị cực phẩm cũng nguy hiểm tính mạng.
Không phải chỉ sợ, mà là nhất định.
Vân Phi Dương giơ chiến kích oanh tới, âm u nói.
– Lão tử hôm nay muốn ngươi thịt nát xương tan.
“Xoát!”
Chiến kích huy động, hình thành khí kình tê liệt không gian!
Không có sức mạnh gia trì, dù người tham dự có vũ khí cường hãn cũng chỉ làm không gian hơi rung động.
Bây giờ Vân Phi Dương có thể chi phối tiên hạch trong đan điền, đừng nói chiến kích phẩm chất không tệ, coi như gậy trúc cấp một lúc trước cũng có thể chấn vỡ không gian.
Vũ khí dù tốt mà không có lực lượng mạnh mẽ gia trì thì cũng như trẻ em cầm đao, không có lực uy hϊế͙p͙.
Vũ Văn Khoát tuy hoảng sợ sắc mặt tái nhợt nhưng dục vọng cầu sinh vẫn còn, lập tức giơ Liệt Thiên Phủ cấp tám nghênh đón chiến kích!
“Ầm ầm!”
Tiếng vang nặng nề truyền đến.
Từng đạo liên y điên cuồng lan tràn giữa rừng núi, võ giả cách khá xa cũng hãi nhiên.
Khu vực giao thủ, không gian bị chấn động nhão nhoẹt, cây cỏ xung quanh hóa thành hư vô.
Loại tình huống này, bọn họ trước kia từng gặp qua, thậm chí chính mình cũng có thể làm được trong lúc chiến đấu, nhưng đặt mình vào tuyệt địa bị hạn chế, tuyệt đối không dám tưởng tượng.
“Đăng đăng!”
Vũ Văn Khoát nắm Liệt Thiên Phủ lui nhanh mấy chục bước, sau cùng gian nan ổn định thân thể, khí huyết trong người lăn lộn kịch liệt.
– Trời ạ!
– Vậy mà chống được!
Mọi người trừng mắt.
Dưới cái nhìn của họ, công kích vừa rồi của Vân Phi Dương rất khủng bố, dù lúc mình tu vi đầy đủ cũng khó chống lại!
Vũ Văn Khoát có thể chống được không phải vì bản thân, mà vì vũ khí trong tay là Liệt Thiên Phủ cấp tám, ngay cả chiến giáp hắn khoác cũng đạt tới cấp tám!
Một thân trang bị cực phẩm a.
Vân Phi Dương mặc kệ trang bị đối phương tốt, trong lòng hắn giờ phút này chỉ có một ý niệm, diệt sát hung thủ trọng thương Trầm Tiểu Vũ.
“Xoát!”
Hắn lần nữa cất bước, chiến kích trong tay được lực lượng quán chú lóe ra ánh sáng!
Vũ Văn Khoát cưỡng ép khí huyết sôi trào, kiên trì ngạnh kháng.
“Bành!”
Chiến kích lại đánh xuống, tên này lần nữa lui nhanh mấy chục bước, khi ổn định thân thể, phun ra một ngụm máu tươi.
“Xoát!”
Vân Phi Dương không cho hắn cơ hội thở dốc, chiến kích ngang nhiên vung đến, cuốn lên kình phong cường thế.
“Oanh”
Vũ Văn Khoát lần nữa ngạnh kháng.
Nhưng lần này người không chỉ bay ra ngoài, Liệt Thiên Phủ cấp tám trong tay cũng rớt xuống.
Trước sức mạnh tuyệt đối, có một thân trang bị cực phẩm cũng chỉ có thể để hắn không chết, không thể chống lại.
“Phù phù!”
Vũ Văn Khoát chật vật té ngã trên đất, hai tay cùng ngực truyền đến đau nhức kịch liệt, sắc mặt dị thường dữ tợn.
Liệt Thiên Phủ cấp tám xoay một vòng, cắm trên mặt đất cách đó không xa.
Võ giả núp trong bóng tối thấy thế, ánh mắt nóng rực, muốn xông tới cướp vũ khí.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại.
Tuy vũ khí có phẩm chất cao nhưng Vân Phi Dương càng đáng sợ, nếu như bị hắn phát hiện, tuyệt đối không may.
Rất nhiều võ giả không dám động, nhanh chóng chuồn đi, lo lắng tên kia sẽ tới làm phiền mình.
Mọi người vừa đi không bao lâu, Vân Phi Dương giơ chiến kích, đánh vào đầu Vũ Văn Khoát, huyết tương bay loạn, chết tươi tại chỗ.
“Đinh!”
Màn sáng xuất hiện văn tự Vân Phi Dương lấy chiến kích cấp ba đánh giết Vũ Văn Khoát.
– Trời ơi!
– Chiến kích cấp ba, giết Vũ Văn Khoát nắm giữ Liệt Thiên Phủ cấp tám?
Võ giả khu vực khác trong Tuyệt địa nhìn chữ trên màn sáng, từng người trợn tròn.
Sau khi diệt Vũ Văn Khoát.
Vân Phi Dương đi đến trước mặt Trầm Tiểu Vũ trọng thương, ôm nàng lên, tự trách thật sâu.
– Thật xin lỗi.
Nàng vốn bình yên vô sự, nhưng vì giúp mình ngăn lại một kích mới rơi vào kết quả như vậy.
Trầm Tiểu Vũ yếu ớt nói.
– Ta mệt quá… Tốt muốn ngủ…
Nói xong, rúc vào ngực Vân Phi Dương, nhẹ nhàng nhắm mắt, tay ngọc dần dần rủ xuống.
Oanh!
Vân Phi Dương như bị sét đánh, cả người đứng ngẩn ra tại nguyên chỗ.
– A! A!
Hắn ôm Trầm Tiểu Vũ, phẫn nộ rống to như sẽ sắp mất lý tính.
“Phốc phốc.”
Đột nhiên, tiếng cười truyền tới.
Trầm Tiểu Vũ mở mắt, nháy mắt mấy cái, dí dỏm nói.
– Huynh kêu loạn cái gì vậy?
Dát.
Vân Đại Tiện Thần ngây người.
Qua một hồi, hắn tỉnh ngộ, cô nàng này cố ý nhắm mắt, cố ý đưa tay rũ xuống.
– Không đúng!
Vân Phi Dương nói:
– Nàng vừa rồi tiếp nhận một kích hẳn phải bị thương rất nặng mới đúng, làm sao còn có tâm tình đùa với ta?
Trầm Tiểu Vũ nói.
– Thời điểm huynh ôm ta, ấm áp dâng lên, thương tổn trên thân rất nhanh tốt lên.
Vân Phi Dương mờ mịt.
Hắn không hề vận dụng Sinh Mệnh pháp tắc.
“Uy.”
Trầm Tiểu Vũ hô:
– Ta hiện tại không có việc gì, có thể buông ta ra hay không?
“Ây…”
Vân Phi Dương lúc này buông nàng ra, hơi có chút cứng ngắc.
Mặt Trầm Tiểu Vũ đỏ như gấc nhưng vẫn hiếu kỳ mở miệng.
– Không phải bị áp chế cảnh giới sao, sao có thể vận dụng tu vi vậy?