Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2037
Hác Sửu tuy kích phát huyết mạch nhưng đối mặt Bản Mệnh Nguyên Thần của Vân Phi Dương, Lâm Chỉ Khê cùng Thẩm Phán Giả liên thủ hợp kích, cuối cùng vẫn bị đánh trọng thương ngã xuống.
Không có cách nào.
Song quyền nan địch tứ thủ.
Chỉ là, sau khi Hác Sửu bị đánh bại, Vân Phi Dương đặt mông ngồi xuống mềm nhũn ngã trên mặt đất.
– Vù vù!
Hắn thở gấp, linh hồn đau nhức kịch liệt.
Đừng nhìn tên này hống hống rất trâu, kì thực sau khi chống đỡ Thiên Nộ Quyền của Hác Suất, linh hồn đã bị trọng thương.
May mà Đạo Ý ngưng tụ thành Đạo Nhân, để cường độ linh hồn có đề bạt không nhỏ, nếu không vừa rồi hắn đã về chầu tổ tông.
– Ông!
Bản Mệnh Nguyên Thần bên ngoài trận pháp mất đi ý chí của Vân Phi Dương, hóa thành lưu quang dung nhập vào đan điền.
Lâm Chỉ Khê thu hồi hộ thể Thần Linh, vội vàng tiến vào đỡ hắn, lo lắng nói.
– Chàng không sao chứ?
– Không có…Không có việc gì…
Ghé vào trong ngực nữ nhân, Vân Phi Dương yếu ớt nói.
– Chỉ có chút mệt mỏi.
Lâm Chỉ Khê ôm hắn thật chặt, nói.
– Không ngờ linh hồn chàng mạnh như vậy, có thể ngạnh kháng lực lượng khủng bố như thế.
Vân Phi Dương gian nan mỉm cười.
– Nam nhân của nàng không phải ăn chay.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên ủ rũ xuống, tùy thời có khả năng hôn mê, mà hắn lúc này thu Lâm Chỉ Khê cùng huynh đệ họ Hác đang trọng thương vào tạo hóa giới chỉ.
. .
Bên ngoài phòng ngự trận pháp, một trận chiến đấu kịch liệt kết thúc.
Mà không gian vỡ vụn cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể tự chữa trị.
– Quá khó tin!
Mắt thấy toàn bộ hành trình vợ chồng Vân Phi Dương giao thủ cùng huynh đệ họ Hác, Thiên Đạo bị rung động thật sâu.
Mới đầu, nhìn thấy hai Hoang Đế đến, hắn cho rằng Vân Phi Dương không thể giữ vững phòng ngự trận pháp.
Nhưng kết quả lại hung hăng đánh mặt chính mình.
Hai Hoang Đế không những không công phá phòng ngự trận pháp, còn trọng thương bị bắt!
Nếu như có thể một mực ổn định phòng ngự trận pháp, không bị Man Hoang Vực công phá, Thiên Đạo hi vọng Vân Phi Dương có thể lần lượt dùng hành động đánh mặt mình.
. .
Tiến vào tạo hóa giới chỉ, linh hồn Vân Phi Dương vốn chịu trọng thương đã chậm rãi khôi phục.
– Hô!
Một ngày nào đó, hắn nhẹ nhàng mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, tinh thần toả sáng.
– Một trận chiến này, tuy bị trọng thương nhưng cũng bởi vậy mà để linh hồn lực có đề bạt.
Khóe miệng Vân Phi Dương nhếch lên mỉm cười.
Tu luyện võ đạo, cách trưởng thành tốt nhất là trải qua chiến đấu, mà linh hồn lực đề bạt cũng như thế.
Nhưng.
Cường độ linh hồn Vân Phi Dương siêu việt xa cảnh giới, cho nên đề bạt vô cùng nhỏ, không rõ ràng.
Đã rất không tệ, vì đến cấp độ này, mỗi một điểm đề bạt đều vô cùng khó khăn.
– Ba.
Vân Phi Dương vỗ tay một cái.
– Bây giờ nên tra tấn tra tấn hai tên gia hỏa kia.
Hai tên gia hỏa kia trong miệng hắn là huynh đệ họ Hác.
Sau khi bọn họ bị thu vào tạo hóa giới chỉ, bị Chúa Tể chi lực áp chế, giờ phút này đang không nhúc nhích nằm rạp trên mặt đất.
– Ca…Ca ca!
Hác Sửu mặt dán trên mặt đất, yếu ớt nói.
– Ngươi…Ngươi tốt chút nào chưa…
– Đệ đệ.
Hác Suất gian nan đáp.
– Tốt hơn hôm qua một chút.
Trong tạo hóa giới chỉ, huynh đệ hai người không chỉ có khó có thể động đậy, càng không cách nào vận chuyển tâm pháp, cho nên đến hôm nay vẫn trọng thương.
– Đáng…đáng giận…
Hác Sửu chuyển động tròng mắt, tìm hiểu hoàn cảnh bốn phía, nói.
– Tại sao nơi đây lại có Chúa Tể uy áp mãnh liệt như thế!
– Bởi vì ta là Chúa Tể vị diện này.
Vân Phi Dương xuất hiện trước người hai người, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Mà theo hắn đến, Chúa Tể uy áp tràn ngập bốn phía nhất thời yếu đi không ít.
Huynh đệ họ Hác được chút giải thoát, gian nan chuyển động thân thể, nằm thẳng dưới đất, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn!
Hắn là Chúa Tể vị diện này?
Làm sao có thể!
Trong khoảng thời gian này, huynh đệ hai người có thể cảm nhận được bên trong tạo hóa giới chỉ tràn ngập thiên địa thuộc tính cùng Đạo Ý dào dạt, phán đoán cường độ cao hơn Man Hoang Vực.
Chủ nhân nó thế mà là một người trẻ tuổi giấu đầu lộ đuôi, thực khó mà tin!
Vân Phi Dương nói.
– Các ngươi không tin.
Hác Sửu thản nhiên nói.
– Ngươi chỉ có Vương cấp, làm sao lại là Chúa Tể vị diện cường đại như vậy!
– Tiểu tử.
Hác Suất lườm hắn một cái.
– Ngươi cho rằng hai huynh đệ ta dễ bị gạt?
Vân Phi Dương nói.
– Ta có phải Chúa Tể thế giới này hay không cũng không trọng yếu, trọng yếu là…
Nghĩ một lát, cười nói.
– Tiếp đó, các ngươi sẽ tiếp nhận tra tấn cả đời khó quên.
Cái mỉm cười này rất âm u.
Huynh đệ họ Hác nhất thời run rẩy, trong lòng dâng lên điềm xấu.
. .
– A!
– A!
Tiếng kêu thảm thiết truyền lại trong tạo hóa giới chỉ, khiến cho các binh sĩ đang tu luyện không rét mà run.
Tiếng hét thảm tiếp tục một năm, bọn họ từ lúc mới đầu đổ mồ hôi lạnh đến dần dần thích ứng.
– Chậc chậc.
La Mục ngồi xổm phía xa, nhìn hai Hoang Đế đau đến không muốn sống, cảm khái.
– Thủ đoạn tra tấn người của Phi Dương ca so với hồn khí ở Hồn Giới còn đáng sợ hơn.
– Hai tên Hoang Đế thật đáng thương.
Vân Lịch lắc đầu.
– Phù phù!
– Phù phù!
Một ngày nào đó, Vân Phi Dương dừng chà đạp lại, quay người rời đi.
Huynh đệ họ Hác tuy được giải thoát khỏi thống khổ, nhưng từng người miệng méo mắt lác ngã trên mặt đất, không ngừng phun bọt mép.
Một năm này đối với bọn hắn mà nói, thật giống như vượt qua một vạn năm.
Vài ngày sau.
Huynh đệ hai người mới từ tỉnh táo lại trong thống khổ, Vân Phi Dương lần nữa đi tới, lại bắt đầu một vòng tra tấn mới.
Tra tấn một năm, nghỉ ngơi mấy ngày.
Cứ như vậy tiếp tục năm năm, khi Vân Phi Dương lần nữa đi tới, chuẩn bị tiếp tục ngược, Hác Suất gào thét.
– Tiểu tử, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!
– Rất đơn giản.
Vân Phi Dương cười nói.
– Thần phục ta.
Huynh đệ họ Hác kém chút thổ huyết.
Muốn để cho chúng ta thần phục, sao ngươi không nói sớm, cứ như vậy lặng yên không lên tiếng tra tấn năm năm, quả thực quá khi dễ người!
– Hai vị.
Vân Phi Dương cười nói,
– Chắc hẳn đã cảm nhận được thủ đoạn của ta, thần phục hay không phục, trong lòng các ngươi hẳn phải có đáp án?
Huynh đệ họ Hác nhìn nhau, trầm mặc không nói.
Thủ đoạn tra tấn người của Vân Phi Dương, bọn họ thể nghiệm thật sâu năm năm qua nhưng thần phục hay không phục lại không có đáp án.
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương nói:
– Các ngươi nếu như không phục, ta sẽ một mực để cho các ngươi thoải mái, thoải mái đến phục mới thôi.
Nói rồi thao túng Chúa Tể chi lực muốn tiếp tục tra tấn.
– Đừng! Đừng!
Cảm nhận được cỗ lực lượng đáng sợ kia tuôn ra nhập vào thể nội, Hác Sửu vội hô.
– Huynh đệ chúng ta thần phục!
– Đệ đệ!
Hác Suất bực tức nói.
– Chúng ta chính là Hoang Đế Man Hoang Vực, có thể nào không có cốt khí như vậy!
Trong lòng Hác Sửu đắng chát không thôi.
Hắn lựa chọn thần phục không phải vì mình, mà hi vọng ca ca có thể không bị tra tấn.
– Ô ô.
Vân Phi Dương giơ lên Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, gác trên cổ Hác Suất nói.
– Không nhìn ra, ngươi vẫn rất có cốt khí.
– Tất nhiên!
Hác Suất dương dương lông mày, biểu hiện vô cùng ngạo nghễ.
Vân Phi Dương nâng nâng kiếm lên, mũi kiếm lướt trên mặt hắn nói:
– Khuôn mặt đẹp trai như vậy, nếu như bị vạch phá, nhất định sẽ rất xấu.
– Ngươi!
Hác Suất đột nhiên nhụt chí nói.
– Ta thần phục!