Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2033
Sau khi Lâm Chỉ Khê tan đi cự đại chưởng ấn, Hộ thể Thần Linh lấy một loại tư thái Vương giả xuất hiện sau lưng huynh đệ họ Hác, thanh kiếm trong tay nàng còn được xưng Thẩm Phán Chi Kiếm.
Cái gọi Thẩm Phán Giả, chính là lấy Thẩm Phán Chi Kiếm thẩm phán tội nhân.
Giống như Vân Phi Dương, huynh đệ họ Hác bị thẩm phán tử tội, cho nên hình phạt là tử hình.
– Vù vù!
Thẩm Phán Chi Kiếm lấp lóe ánh sáng thần thánh ầm vang chém xuống mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa.
– Ta đi!
Vân Phi Dương cả kinh.
– Mạnh như vậy!
Lần thứ nhất hắn thấy Thẩm Phán Giả xuất thủ, không nghĩ tới uy lực khủng bố như thế.
Nếu như lúc trước Lâm Chỉ Khê không gọi ngừng, nếu mình bị nàng công kích, chỉ sợ sẽ bị ngược rất chật vật.
Nghĩ đến đó, Vân Phi Dương âm thầm may mắn, may mà Thủ Hộ Thần Linh của nữ nhân mình.
Huynh đệ họ Hác bị khóa định, sắc mặt đại biến, cùng nhau bạo phát tu vi ngưng tụ ra cự quyền chính diện nghênh đón.
Hai Hoang Đế gia trì lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, toàn bộ không gian bị chấn động nhão nhoẹt.
Vân Phi Dương thấy thế, lúc này làm ra lựa chọn sáng suốt, bước nhanh trốn vào trong phòng ngự trận pháp, lấy thực lực hắn bây giờ, không thể chính diện tham dự chiến đấu Đế cấp.
– Ầm ầm!
Đột nhiên, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc truyền đến, Thẩm Phán Chi Kiếm và cự quyền hung hăng chạm vào nhau, cuồng phong gào thét, kình khí lộng hành quấy rối.
– Ông! Ông!
Phòng ngự trận pháp bị kình phong thổi qua bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Vân Phi Dương phóng thích linh hồn củng cố trận pháp, đồng thời quan sát tình huống bên ngoài, khi thấy Lâm Chỉ Khê như tiên tử phiêu nhiên đứng tại chỗ, lúc này mới buông lỏng một hơi.
. .
Một kiếm của Thẩm Phán Giả vô cùng cường thế, huynh đệ họ Hác tuy dựa vào lực lượng chống đỡ được nhưng vẻ mặt nghiêm túc, máu trong cơ thể sôi trào.
– Ca ca.
Hác Sửu nói.
– Có chút khó giải quyết!
Hác Suất nói.
– Nữ nhân này xinh đẹp, lại có khí tức thần thánh, hẳn phải là Thiên Sứ Tộc.
Đừng nhìn tên này xấu, nhưng lại rất mạnh, còn rất có tri thức.
Hác Sửu cả kinh.
– Thiên Sứ Tộc không phải đã diệt tuyệt rồi à! Sao còn có tộc nhân tồn tại trên thế gian!
Hác Suất nhìn Lâm Chỉ Khê một chút, nói.
– Thiên Sứ Tộc mặc dù diệt tuyệt nhưng ở bên trong vũ trụ bao la, lại có người có thể triệu hoán ra.
Hác Sửu giống như ngộ ra, nhìn về phía Lâm Chỉ Khê.
– Ca ca, chẳng lẽ nữ nhân này là tộc nhân Đông Hoàng nhất tộc? Cường giả Thiên Sứ Tộc do nàng triệu hoán?
– Tám chín phần mười.
Hác Suất đáp.
Vân Phi Dương nỉ non nói:
– Hai người này biết không ít.
Nói nhảm, người ta dù sao cũng là Hoang Đế, cường giả cao cấp nhất Hoang Man Vực, tất nhiên có hiểu biết đối với các tộc loài trong vũ trụ.
– Hô!
Đúng vào lúc này, Thẩm Phán Giả lần nữa giơ tay, Thẩm Phán Chi Kiếm trong tay lấp lóe ánh sáng thần thánh.
– Đệ đệ.
Hác Suất nói.
– Thực lực hai người này không kém gì chúng ta, rút lui thôi.
– Ừm.
Hác Sửu nghe lời ca ca.
– Xoát!
– Xoát!
Huynh đệ hai người không do dự lúc này hóa thành lưu quang bay đi.
Không hổ là cường giả Hoang Đế, chạy trốn rất nhanh, dù Vân Phi Dương tu luyện Độ Vân Bộ cũng khó đuổi kịp.
– Các ngươi chạy?
Ngay thời điểm huynh đệ họ Hác chạy trốn, Lâm Chỉ Khê nhẹ nhàng vung tay, liền thấy Thẩm Phán Giả chém kiếm.
– Vù vù!
Lực lượng bạo phát lần này mạnh hơn trước nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn, trong chớp mắt đã đánh tới.
– Ầm ầm!
Kiếm khí thần thánh rơi xuống, chém mặt đất ra kiếm ngân sâu xa, huynh đệ họ Hác chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại né tránh.
– Xoát!
Thẩm Phán Giả huy động đôi cánh, đứng trước lưu quang bình chướng, phảng phất như một ngọn đại sơn nguy nga bất động, ngăn trở đường đi hai người.
– Chỉ Khê!
Vân Phi Dương truyền âm.
– Có thể tiêu diệt hai người bọn hắn không?
– Có thể.
Lâm Chỉ Khê đáp.
Vân Phi Dương cười nói.
– Để lại người sống.
Đây chính là hai Hoang Đế, đã ngăn trong vòng xoáy, không đường trốn, phải bắt sống.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Đánh cho tàn phế được không?
– Được.
Lâm Chỉ Khê nhìn về phía huynh đệ họ Hác vừa ổn định thân thể, lúc này thao túng Hộ Thể Thần Linh đánh tới.
Đương nhiên, dựa vào lực lượng của một cá nhân Thẩm Phán Giả, rất khó giải quyết hai Hoang Đế, cho nên ngay nàng động thủ lúc, Lâm Chỉ Khê cũng ngưng tụ Thái Cực đồ án.
– Ông!
– Ông!
Trong khoảnh khắc, trăm trượng quanh hai người huynh đệ ngưng tụ ra mấy chục Thái Cực đồ án.
– Ca ca.
– Những đồ án này rất nguy hiểm!
Hác Sửu kiêng kị.
– Đáng giận.
Trên mặt xấu Hác Suất hiện ra vẻ âm u, tròng mắt không ngừng đảo qua đảo lại.
– Vù vù!
Đúng vào lúc này, Thẩm Phán Giả giơ kiếm oanh đến mang theo lực lượng cường thế không kém trước đây.
Huynh đệ hai người rơi vào đường cùng, chỉ có thể lựa chọn ngạnh kháng, nhưng chỉ vừa phân tâm, đồ án bốn phía nhao nhao bay tới rồi bị dẫn bạo.
– Oanh! Oanh!
Tiếng nổ mạnh bên tai không dứt.
Khu vực giao chiến lấp lóe ánh sáng, khí lãng gào thét, huynh đệ họ Hác mặt mày xám xịt bay ra.
Hai người gặp phải trở ngại lớn, nhìn tình huống trước mắt, rõ ràng không làm gì được Lâm Chỉ Khê cùng Hộ Thể Thần Linh của nàng, cứ kéo dài, khẳng định càng thêm bị động.
– Ca ca.
Hác Sửu trầm giọng nói.
– Triệu hoán nguyên thần đi.
– Cũng tốt!
Huynh đệ hai người lúc này câu thông nguyên thần bên trong thân thể, liền thấy hai cự nhân dần dần hiện ra.
Vân Phi Dương kém chút lại nôn.
Bởi vì Bản Mệnh Nguyên Thần của Hác Suất y như tướng mạo hắn, vô cùng xấu xí!
– Mẹ.
– Quả thực xấu đến sâu trong linh hồn!
. .
Huynh đệ họ Hác triệu hoán Bản Mệnh Nguyên Thần của mình.
Bất quá, khí thế kém xa nguyên thần của Thiện Bản Thư.
Nhưng khi chúng xuất hiện, lại mở hai tay, làm ra động tác ôm ấp, chợt hòa làm một thể.
– Ngọa tào!
Vân Phi Dương cả kinh.
– Còn có thể chơi như vậy?
– Rống!
Sau khi hai nguyên thần hợp làm một phát ra tiếng rống giận to lớn, không gian nơi xa bị thanh âm chấn vỡ.
Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày.
Rất hiển nhiên, nguyên thần hai Hoang Đế dung hợp, thực lực đề bạt rất mạnh!
– Vù vù!
Song quyền Bản Mệnh Nguyên Thần huynh đệ họ Hác ôm cùng một chỗ đột nhiên đập tới.
Thẩm Phán Giả cầm kiếm mà lên, chém ra một đạo kiếm khí thật mạnh, vừa mới tiếp xúc thì trong nháy mắt bị vỡ nát!
– Hahaha!
Hác Suất cười to.
– Chung quy chỉ là hạng người nữ lưu, sao có thể là đối thủ của hai huynh chúng ta!
– Oanh! Oanh!
Bản Mệnh Nguyên Thần nhanh chân đi tới, song quyền tráng kiện lần nữa nện xuống.
Thẩm Phán Giả giơ kiếm đón đỡ, nhưng tiếp nhận lực lượng bạo tạc, bị mạnh mẽ đánh bay ra xa.
Lâm Chỉ Khê thân là chủ nhân cũng chịu phản phệ, lui về phía sau mấy bước, trán chảy mồ hôi.
– Xoát!
– Xoát!
Nhưng vào lúc này, huynh đệ họ Hác vọt tới, cùng nhau ngưng tụ chưởng ấn đánh tới Lâm Chỉ Khê.
– Vù vù!
Chưởng ấn ngưng tụ, vô cùng cường thế.
Nhưng mà, ngay thời điểm sắp công đến, một nguyên thần to lớn xuất hiện ngay phía trước Lâm Chỉ Khê.
Đây là Bản Mệnh Nguyên Thần của Vân Phi Dương, đứng ra vào lúc mấu chốt, ngạnh kháng oanh kích của hai Hoang Đế cho nữ nhân mình!
– Oanh! Oanh!
– Đăng!!
Vân Phi Dương trong trận pháp lùi lại mấy bước, gắt gao ổn định Bản Mệnh Nguyên Thần, truyền âm.
– Chỉ Khê, ta ngăn chặn tên xấu xí, người còn lại và nguyên thần bọn họ giao cho nàng!