Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2032
–
Trên thế giới này, phương pháp đối xử với địch nhân có rất nhiều loại, tỉ như dựa vào lực lượng, tỉ như dựa vào ánh mắt, lại tỉ như dựa vào miệng.
Nhưng.
Hôm nay Vân Phi Dương rốt cục hiểu rõ.
Hóa ra còn có một loại thủ đoạn có thể tạo ra thương tổn cho người, cái kia chính là tướng mạo xấu xí!
Người càng xấu xí không những không có tự mình hiểu lấy, còn vô cùng tự luyến, cho nên uy lực càng cường hãn, cường hãn đến mức để hắn nôn tại chỗ.
– Mẹ!
Vân Phi Dương đè ép ngũ tạng lục phủ đang bốc hỏa, nắm tay nói.
– Ta không chịu nổi, ta muốn giết tên kia!
– Đi đi.
Lâm Chỉ Khê nói.
– . . .
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
– Nàng nhẫn tâm để phu quân mình đi đối phó cường giả Hoang Đế?
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, hỏi ngược lại.
– Chàng nhẫn tâm để nữ nhân mình đi đối phó nam nhân xấu như vậy?
– Không thể!
Vân Phi Dương nghiêm túc.
Nữ nhân của mình đẹp như tiên nữ, đánh nhau cùng gia hỏa xấu xí kia quả thực khinh nhờn.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Cho nên, kẻ xấu xí ấy giao cho chàng.
– Hưu!
Vừa dứt lời đã bay ra trận pháp.
– Ừm?
Hác Suất còn đang tự luyến bỗng nhìn thấy một nữ bay ra, lúc này cười lạnh nói.
– Đệ đệ, không nghĩ tới người thủ trận lại là một nữ nhân.
Hác Sửu nói:
– Lại còn là nữ nhân có mấy phần tư sắc.
Hác Suất còn ngạo nghễ nói.
– Người ta nói trên đời này đẹp nhất là nữ nhân, nhưng ở trước mặt ca ca, cũng chỉ là dong chi tục phấn.
– Đúng vậy.
Hác Sửu tán dương:
– Ca ca mỹ mạo có thể so sánh nhật nguyệt quang huy, có thể để trăm hoa xấu hổ, là tồn tại đẹp nhất trên đời.
Vân Phi Dương đang chuẩn bị bay ra trận pháp nghe hai tên kia nói, dạ dày nhất thời dời non lấp biển, một tay đặt trên lưu quang kết giới lần nữa nôn mửa.
Cái này…mẹ nó đến cùng có bao lớn tự tin mới có thể xưng một tên gia hỏa xấu xí là tồn tại đẹp nhất trên đời!
– Xoát!
Vân Phi Dương bước ra, chỉ vào Hác Suất xấu xí kia, cả giận quát.
– Hôm nay lão tử muốn diệt tên yêu nghiệt như ngươi!
– A?
Hai huynh đệ kinh ngạc nói.
– Sao trong trận pháp còn có người?
– Đệ đệ.
Hác Suất đánh giá Vân Phi Dương, khinh bỉ thật sâu.
– Tên này quá xấu, ta chỉ tùy ý nhìn một chút đã có cảm giác muốn ói.
Bị một người dáng dấp cực xấu nói mình xấu, còn có cảm giác muốn ói, đối với Vân Phi Dương tự xưng rất đẹp trai, thật sự đả kích trầm trọng.
– Mẹ!
Hắn phóng ra một bước, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay ra khỏi vỏ, trong nháy mắt chém ra, cả giận nói.
– Yêu nghiệt, xem kiếm!
– Vù vù ——
Thất luyện vô song Kiếm khí gào thét mà ra, bên trong mang theo lực lượng ẩn chứa tức giận vô biên, cho thấy Vân Phi Dương hận không thể ngay lập tức chém đối phương thành muôn mảnh.
– Đệ đệ.
Hác Suất không chút hoang mang nói.
– Tên này xấu xí, còn táo bạo như thế, ca ca ta muốn giáo huấn hắn một chút.
– Được!
Hắn cất bước, nhẹ nhàng nâng tay, năng lượng cuồn cuộn hóa thành một vệt sáng đón đỡ kiếm khí đang đánh tới.
Động tác này, cử chỉ này, đổi lại người khác sẽ rất tiêu sái, nhưng Hác Suất làm lại có vẻ không hài hòa.
Vân Phi Dương không dám nhìn, sợ nhịn không được lại phun ra.
– Oanh!
Chùm sáng chạm vào kiếm khí nhau.
– Đạp đạp!
Vân Phi Dương lùi mạnh mấy bước, cổ tay tay cầm kiếm cảm thấy hơi đau.
Hác Suất dù sao cũng là Hoang Đế hàng thật giá thật, dễ dàng chấn vỡ kiếm khí.
– A?
Hắn kinh ngạc nói.
– Nhìn xấu như vậy, thực lực lại rất khá.
– . . .
Vân Phi Dương sụp đổ.
Mẹ, lời này ta nói mới đúng chứ!
– Ông! Ông!
Nhưng vào lúc này, lưu quang lấp lóe, sau lưng Hác Sửu hiện ra từng đạo Thái Cực đồ án.
Lâm Chỉ Khê nắm ngọc thủ.
– Bạo!
“Bành! Bành!”
Mấy chục Thái Cực đồ án liên tiếp nổ tung nhất thời hình thành tia sáng chói mắt.
– Hưu!
Hác Sửu bạo tạc bay ra, chật vật rơi trên mặt đất, ánh mắt ngưng trọng nói.
– Ca ca, nữ nhân này rất mạnh!
Hác Suất xoay người lại nói.
– Hẳn là Tiên Đế cấp của Chân Vũ Thần Vực.
Hai người đều khóa chặt ánh mắt trên thân Lâm Chỉ Khê, còn Vân Phi Dương, căn bản không có để trong lòng.
– Mẹ.
Vân Phi Dương bị thương rất nặng.
Chẳng lẽ mình rất yếu? Bọn hắn xem thường, đối đãi như không khí?
– Xoát!
Vân Đại Tiện Thần không phục, giơ lên Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, thi triển Ngưng Kiếm Quyết, nhanh chóng huyễn hóa ra một thanh cự kiếm mang theo vô thượng kiếm ý.
– Chết đi cho ta!
Hắn phẫn nộ hô, cự kiếm ầm vang chém xuống, lực lượng mang theo làm không gian tê liệt.
Hác Suất nâng nấm đấm lên, đầu cũng không quay lại, ngưng tụ một chùm sáng cường thế, trực tiếp oanh cự kiếm đang rơi xuống phân thành từng mảnh.
– Đạp đạp!
Vân Phi Dương lần nữa lui nhanh, sắc mặt có chút khó coi.
Trên linh hồn lực, hắn không sợ bất kỳ Hoang Đế nào, nhưng trên thực lực lại khó có thể địch nổi.
– Ca ca.
Hác Sửu nói.
– Chúng ta đến phá trận, không nên lãng phí quá nhiều thời gian.
– Ừm.
Hác Suất gật đầu.
– Vù vù!
Huynh đệ hai người ăn ý bạo phát tu vi, hình thành sóng khí dung hợp lại cùng nhau, hóa thành chưởng ấn vô cùng cường thế.
Bọn họ là thân huynh đệ, tu luyện cùng vũ kỹ, tâm pháp, cho nên am hiểu hợp kích.
Hai Hoang Đế dung hợp lực lượng hóa thành chưởng ấn, thanh thế to lớn.
Vân Phi Dương đứng đằng xa chau mày, lấy thực lực hắn bây giờ, nếu như bị khủng bố chưởng ấn kia oanh kích, không chết cũng trọng thương!
Quả nhiên.
Bất luận một tên Hoang Đế nào cũng đều không thể xem thường.
Hai huynh đệ họ Hác ngưng tụ chưởng ấn để Vân Phi Dương kiêng dè, nhưng Lâm Chỉ Khê lại bình tĩnh, không có chút e ngại.
– Vù vù!
Chưởng ấn ngưng tụ đến cực hạn thì ầm vang rơi xuống, lực lượng mạnh mẽ điên cuồng phun trào, thiên địa trong nháy mắt như mất hết sắc thái!
– Không ổn.
Vân Phi Dương nhất thời lo lắng.
– Xoát!
Lâm Chỉ Khê đứng trong khu vực chưởng ấn ầm vang rơi xuống, hai tay nhẹ nhàng nâng lên, cấp tốc đánh ra kết ấn phức tạp.
– Ông! Ông!
Không gian dập dờn như liên y.
Thời gian cực ngắn, một mặt Thái Cực đồ án khổng lồ chầm chậm hiện ra như tấm gương bóng loáng trấn thủ giữa bầu trời.
– Hưu! Hưu!
Sau khi Thái Cực đồ án xuất hiện nhanh chóng xoay tròn, hình thành một thứ cùng loại với vòng xoáy phía trước.
– Vù vù ——
Chưởng ấn mang theo uy áp khủng bố ầm vang rơi xuống, tiếp xúc cùng vòng xoáy, cũng không có sinh ra bạo hưởng, ngược lại dần dần dung nhập vào trong.
– Cái này . . .
Vân Phi Dương trừng mắt.
Hai Hoang Đế ngưng tụ chưởng ấn ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố, tại sao chạm vào vòng xoáy lại không mang đến công kích hủy diệt?
Đang suy nghĩ, chưởng ấn cự đại đã triệt để dung nhập vào trong vòng xoáy, hóa thành hư vô, thiên địa hoàn toàn bình tĩnh, như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Thực sự rất khó tưởng tượng, loại thanh thế vừa rồi vậy mà không có sinh ra động tĩnh lớn!
– Ca ca!
Hác Sửu cả kinh hô.
– Lực lượng chúng ta bị hút đi!
– Làm sao có thể!
Hác Suất cũng khiếp sợ không thôi.
– Vù vù!
Đột nhiên, sau lưng nổi lên khí tức thần thánh.
Hộ thể Thần Linh của Lâm Chỉ Khê ngạo nghễ mà đứng, trong tay nắm lấy thanh kiếm ẩn chứa khí tức thần thánh, lạnh lùng mà cao ngạo nói.
– Bản Vương ngày hôm nay tuyên án tử hình hai người các ngươi!