Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2019
–
Hồng quang đột nhiên bay tới tạo thành chưởng ấn đánh vào phòng ngự trận pháp, năng lượng bạo phát cường đại không chỉ đẩy lui Vân Phi Dương mấy chục bước, còn khiến hắn phun ra một ngụm máu.
– Mẹ kiếp! Đây chính là Hoang Đế sao!
Vân Phi Dương đè ép huyết dịch sôi trào bên trong thân thể, hai tay nắm chặt. Với thực lực của hắn có thể tùy ý chà đạp Hoang Vương đỉnh phong, nhưng đối mặt Hoang Đế cấp cường giả, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Nếu như không phải ỷ vào linh hồn lực Tiên Đế Cấp thì một chưởng vừa rồi của đối phương hoàn toàn có thể tuỳ tiện phá trận, cũng có thể khiến hắn trọng thương nghiêm trọng.
Xoát!
Hồng quang bay đến rơi vào trước trận, sau khi ánh sáng tan hết liền hiện ra một tên lão già tóc đỏ, hắn kinh ngạc nói.
– Tiếp một chưởng của Bản Đế mà trận pháp còn có thể tồn tại, khó trách bọn hắn không phá nổi.
Người này tên Thiện Bản Thư.
Một tên cường giả Hoang Đế cấp trong Hoang Man Vực.
Lúc trước có không ít Hoang Vương không ngừng đột kích nơi này do hắn phái tới, bởi vì thủy chung không cách nào đột tiến nên hôm nay tự mình chạy đến xem.
Vù vù!
Thiện Bản Thư đứng trước trận pháp, quanh thân phát ra khí thế mênh mông, đây cũng là uy áp Hoang Đế cấp, võ giả tu vi thấp một khi tới gần chắc chắn sẽ hóa thành bột phấn.
– Khí thế thật mạnh!
Sắc mặt Vân Phi Dương ngày càng khó coi.
Hắn rõ ràng cảm nhận được uy áp khủng bố đang ăn mòn phòng ngự trận pháp, tuy nhiên khó có thể công phá nhưng lại mang đến áp lực cực lớn.
– Phiền phức.
Trong pháp tắc không gian, Thiên Đạo nhìn thấy Hoang Đế Hoang Man Vực đang đột kích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ nghiêm trọng.
Thực lực đối phương quá cường đại, nếu như phòng ngự trận pháp của tiểu tử kia chịu không nổi, Chân Vũ Thần Vực khẳng định sẽ bị Hoang Man Vực xâm lấn lần nữa!
Chịu không nổi?
Còn không đến mức.
Trước mắt mà nói, Vân Phi Dương tuy bị thương, nhưng vẫn có thể chống cự uy áp của một Hoang Đế.
– Khặc khặc kiệt.
Thiện Bản Thư phát ra nụ cười quái dị.
– Không biết, quyền kế tiếp Bản Đế đập tới, trận pháp này còn có thể bình yên vô sự hay không?
Ánh mắt Vân Phi Dương xuất hiện lửa giận.
Hắn ghét nhất có người âm dương quái khí cười.
Năm đó tại Thần Giới, Âm Dương Thần cũng cười quá bỉ ổi mà bị hắn giết.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương hiện tại tuy giận nhưng biết thực lực mình không bằng người ta, cho nên chỉ phóng thích linh hồn lực để cường hóa trận pháp.
Hưu! Hưu!
Bàng bạc linh hồn lực gào thét ra trong nháy mắt dung nhập vào phòng ngự trận pháp, sau khi được gia trì, lưu quang nhất thời lấp lóe hào quang óng ánh.
– A?
Thiện Bản Thư kinh ngạc.
– Thời gian ngắn như vậy đã tăng cường trận pháp, xem ra thực lực người thủ trận không tầm thường.
– Bớt nói nhiều lời!
Vân Phi Dương nói.
– Lão tử ngược lại muốn xem ngươi có năng lực phá trận hay không!
Thiên Đạo nghe vậy, nhất thời im lặng.
Đột kích là một Hoang Đế cường đại, ngươi lại khiêu khích hắn không phải tìm đường chết?
– Tiểu tử.
Thiện Bản Thư lạnh lùng nói.
– Ngươi rất phách lối.
– Đúng thế.
Vân Phi Dương nói.
– Lão tử phách lối, ngươi phá trận đến cắn ta đi.
– …
Khóe miệng Thiên Đạo run rẩy.
Dám kích thích một tên Hoang Đế cấp cường giả, kẻ này quả thực muốn tìm đường chết đến điên rồi.
Thực ra, Vân Phi Dương cũng biết, Hoang Đế chạy đến phá trận, mình không phách lối cũng không cách nào ngăn chặn trận pháp bị công kích.
Đúng như thế, hẳn nên chọc tức tên kia như một thói quen cho đã miệng.
Đây là cái gì?
Đây chính là điển hình của…tiện!
Khoan hãy nói.
Sau khi nghe ngươi đến cắn ta này, hỏa khí trong người Thiện Bản Thư liền tăng lên.
Thân là một tên cường giả đứng đầu Hoang Man Vực, hắn chưa từng gặp qua tên gia hỏa nào phách lối như vậy, cũng chưa từng bị khiêu khích như thế?
– Tốt!
Thiện Bản Thư nhẹ nhàng nâng hữu chưởng, quát.
– Bản Đế phải phá trận này, xé ngươi thành từng mảnh nhỏ!
Vù vù ——
Khi nói chuyện, lực lượng xuất hiện trong bàn tay, vòng xoáy bao phủ trên không, khí thế vô cùng bàng bạc!
Thiện Bản Thư không nhìn thấy trong trận pháp, Vân Phi Dương có thể nhìn ra bên ngoài, cho nên khi thấy năng lượng bàng bạc hội tụ, sắc mặt nghiêm trọng dị thường.
Hắn biết, đây là Hoang Đế cấp cường giả, thực lực rất cường hãn, hai trăm Hoang Vương khó có thể so sánh.
Hưu! Hưu!
Linh hồn lực trong thân thể Vân Phi Dương không ngừng tuôn ra dung nhập vào trận pháp hình thành trạng thái phòng ngự mạnh nhất.
Từ Thái Vũ Vực trở về, đây là lần đầu hắn bạo phát toàn diện linh hồn lực.
– Chắc có thể chống được.
Vân Phi Dương tính toán.
Xoát!
Năng lượng bắt đầu hội tụ giữa không trung như quần ma loạn vũ!
Dần dần, năng lượng ngưng tụ thành một bàn tay màu đen phát ra khia tức cường thế có thể rung chuyển hết thảy.
Trán Vân Phi Dương đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn lại không chút hoài nghi, nếu như không có trận pháp mà mình trực tiếp chống lại, hẳn phải chết!
– Tiểu tử!
– Nhất định phải đỡ được!
Nắm tay nhỏ của Thiên Đạo nắm chặt, yên lặng nói.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, nắm tay Thiện Bản Thư vung vào hư không.
Vù vù ——
Đại thủ mang theo lực lượng có thể hủy thiên diệt địa,hung hăng nổ vang trước Lưu Quang Trận Pháp!
Một kích này mạnh bao nhiêu?
Chỉ trong nháy mắt đã khiến không gian trong vực vỡ nát!
Đại quyền chưa đột kích, khủng bố khí lãng đã đập vào trên pháp, Vân Phi Dương cắn răng chống lại.
Nhưng bởi vì lực lượng trùng kích quá mạnh, hắn cuối cùng cũng không thể đứng vững, lúc này lại lui lại hai bước, phun ra một ngụm máu.
Vù vù ——
Đúng vào lúc này, theo không gian vỡ nát, cự quyền vô tình đánh vào bên trên lưu quang trận pháp.
Ầm ầm!
Tiếng oanh đinh tai nhức óc vang lên.
Thông qua chín vòng xoáy truyền miệng đến Chân Vũ Thần Vực!
Phốc!
Phốc!
Thân dưới vòng xoáy, võ giả ở khoảng cách tương đối gần nghe âm thanh oanh tạc liền thổ huyết tại chỗ, sắc mặt tái nhợt đến cực hạn.
Oanh kích từ Hoang Đế, âm thanh sinh ra cũng có thể chấn động võ giả Chân Vũ Thần Vực đến thổ huyết, có thể thấy được cường hãn bảo nhiêu!
Cũng may có Vân Phi Dương ngăn tại tuyến đầu phòng ngự trận pháp, nếu không, võ giả nghe được âm thanh sẽ chết tại chỗ.
Vù vù ——
Chỗ vòng xoáy.
Cuồng phong gào thét, không gian phá toái không chịu nổi.
Thiện Bản Thư đứng tại chỗ, tóc đỏ bay múa, trên mặt mang vẻ mỉm cười nhàn nhạt.
Hắn rất hài lòng đối với một quyền vừa rồi của mình, cho rằng phòng ngự trận pháp cản phía trước rất khó chống lại mà vỡ nát.
Dát.
Ánh mắt Thiện Bản Thư đờ đẫn.
Hắc khí phía trước tiêu tán hiện ra lưu quang sáng chói!
– Làm sao có thể!
Thiện Bản Thư khó tin nói.
– Trận pháp này còn không nát, tại sao vẫn tồn tại? !
– Đỡ được!
– Vậy mà đỡ được!
Thiên Đạo trong không gian pháp tắc tận mắt thấy phòng ngự trận pháp vẫn ngạo nghễ mà đứng, trên mặt xuất hiện chấn kinh!
Phải biết, lực lượng cự quyền ngưng tụ vừa rồi rất cường hãn, nếu như để Tiên Đế nội vực gia trì trận pháp cũng chưa chắc thủ được!
– Tiểu tử kia không có sao chứ?
Thiên Đạo lo lắng nhìn về phía trận pháp.
Vân Phi Dương vẫn đứng tại chỗ, dưới chân tung tóe một đống máu.
Tuy chống được một quyền khủng bố nhưng hắn vẫn không thể tránh việc bị nội thương rất nặng.
– Khụ khụ.
Vân Phi Dương lau đi khóe miệng chảy máu, nói.
– Tên đần độn bên ngoài kia, ngươi phá trận đi a!