Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2016
–
Vân Phi Dương là ai?
Tiện Thần!
Có thể tin lời hắn nói?
Hiển nhiên, vạn lần không được tin!
Bi kịch là Thiên Đạo không biết, cho nên thật sự tin tưởng đưa hắn đến Hồn Giới.
Dùng tinh huyết của mình tái tạo thanh liên phong ấn đài?
Vân Phi Dương không có vĩ đại như vậy, cho nên ngay từ đầu đưa ra ước định liền sẽ có sự vô lại của ngày hôm nay.
Dám lừa gạt Thiên Đạo, chỉ sợ cũng chỉ có hắn, dù sao, đổi lại người khác, vạn lần cũng không dám.
Tê tê ——
Vòng xoáy trên không ẩn chứa thiên uy lôi xà văng khắp nơi.
Điều này cho thấy Thiên Đạo rất phẫn nộ, muốn bổ gia hỏa vô lại vô sỉ dưới kia thành bụi phấn.
Nhưng mà chỉ ngưng tụ, lôi kiếp cùng lôi vân liền tiêu tán.
– Đúng thôi.
Vân Phi Dương cười nói.
– Lại không đánh chết được ta, làm gì lãng phí thiên uy chi lực.
Thiên Đạo trong không gian pháp tắc nắm chặt hai tay, kém chút chịu không nổi ức chế mà phun ra một ngụm máu.
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói.
– Ta sẽ thủ ở nơi này, để Hoang Man Vực khó có thể giết tiến đến, làm xằng làm bậy.
Vô lại thì vô lại, nhưng hắn khẳng định không cho phép kẻ địch lại vào xâm lấn, dù sao nơi này còn có thân nhân cùng huynh đệ mình.
Thiên Đạo thì phẫn nộ nói.
– Bọn họ lần này điều động hai trăm tên Hoang Vương đột kích, lần sau rất có thể sẽ xuất động Hoang Đế, ngươi có thể thủ được sao?
– Thủ không được.
Vân Phi Dương nói thật.
Thiên Đạo còn phát điên nói.
– Đã thủ không được, tại sao không thể hi sinh bản thân vì tập thể, dùng tinh huyết của ngươi để gia trì thanh liên phong ấn đài!
Vân Phi Dương chân thành nói.
– Nếu ta hiến tinh huyết khởi động thanh liên phong ấn đài, thì có thể thủ được Chân Vũ Thần Vực sao?
– Cái này…
Thiên Đạo yên lặng.
Vân Phi Dương tiếp tục nói.
– Thanh liên tiền bối bố trí phong ấn đài, vẻn vẹn cũng chỉ phong ấn, coi như hôm nay ta lấy tinh huyết khởi động lại, khẳng định về sau sẽ vỡ vụn.
Lời này, Thiên đạo không thể phản bác, dù sao năm đó Thanh Liên Tiên Đế dâng ra tinh huyết cuối cùng cũng chỉ bảo vệ Chân Vũ Thần Vực được trăm vạn năm.
Vân Phi Dương nói.
– Hiện tại Chân Vũ Thần Vực cần nếu không phải phong ấn đài, mà chính là một biện pháp có thể giải trừ nguy cơ vĩnh viễn.
– Đúng vậy.
Liễu Nhu nói.
– Vì kế hoạch hôm nay, bọn ta không nghĩ đến làm sao đi khởi động phong ấn đài, mà nghĩ biện pháp làm như thế nào để Hoang Man Vực vĩnh viễn không bao giờ xâm chiếm.
– Ngươi nói có lý.
Thiên Đạo rất bất đắc dĩ nói.
– Nhưng nếu có biện pháp, ta sẽ không để ngươi dâng ra tinh huyết khởi động phong ấn đài.
– Dựa vào ngươi.
Vân Phi Dương nói.
– Ngươi không có cách, nhưng ta có!
Thiên Đạo vui vẻ, vội vàng hỏi.
– Biện pháp gì?
Vân Phi Dương khóe miệng giơ lên mỉm cười nói.
– Tiêu diệt Hoang Man Vực, vấn đề đều được giải quyết.
Ánh mắt La Mục cùng Vân Lịch nóng rực, hiển nhiên vô cùng đồng ý biện pháp này.
Khóe miệng Thiên Đạo co giật.
– Nếu như tiêu diệt Hoang Man Vực dễ như vậy thì Chân Vũ Thần Vực sẽ không bị xâm lấn đến hai lần.
Hắn cũng từng nghĩ qua việc tiêu diệt Hoang Man Vực.
Nhưng thực tế, dù tổng hợp lực lượng lại thì thực lực vẫn kém xa Hoang Man Vực.
– Cắt.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Còn không phải vì võ giả nội vực không có bá lực, nếu đổi lại là ta, trong thời gian trăm vạn năm đã tích cực chuẩn bị làm thế nào có thể làm cho đối phương không thể xâm lấn lần thứ hai.
Nếu như lúc ấy hắn sống tại lúc lần đầu Hoang Man Vực xâm lấn, khẳng định sẽ rút kinh nghiệm xương máu, phát triển thế lực mạnh mẽ, chờ lấy một ngày kia có thể tiến công qua báo thù.
– Phụ thân ngươi đã từng nói như vậy, cũng đã từng làm như thế.
Thiên Đạo ý vị thâm trường nói.
– Phụ thân ta?
Vân Phi Dương ngạc nhiên không thôi.
Thiên Đạo nhớ lại đã từng chuyện cũ nói.
– Từ sau khi phụ thân ngươi leo lên đế vị đã từng thề muốn rửa sạch nhục nhã cho tiền bối, suất quân giết vào Hoang Man Vực.
– Thật sao?
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Thì ra phụ thân đại nhân cũng giống như mình, không muốn bị động phòng thủ mà muốn chủ động xuất kích.
– Đáng tiếc.
Thiên Đạo thở dài nói.
– Chưa xuất sư đã chết.
Nụ cười Vân Phi Dương đọng lại, hai tay nắm chặt nói.
– Phụ thân ta bị ngươi hại chết!
Thiên Đạo nhịn không được cười lên nói.
– Nửa bước chân của phụ thân ngươi đều giẫm lên tầng cảnh phía trên Tiên Đế, ta làm gì có năng lực để giết chết hắn.
Sắc mặt La Mục cùng Vân Lịch biến hóa.
Thời gian bọn họ đi vào Chân Vũ Thần Vực cũng không dài, nhưng biết Tiên Đế cũng không phải mạnh nhất, ở trên còn có một tầng thứ khác nặng hơn, được thế nhân gọi là – phía trên Tiên Đế!
Trời ạ.
Thì ra thực lực bá phụ mạnh như vậy, nửa bước chân đã bước vào tầng cảnh giới kia!
Vân Phi Dương không để ý thực lực phụ thân mạnh bao nhiêu, hắn chỉ để ý.
– Phụ thân ta bị người nào giết?
Thiên Đạo trầm mặc không nói.
Khóe mắt Vân Phi Dương ướt lệ nói.
– Ngươi không trả lời là không muốn nói cho ta nguyên nhân cái chết của người, là kiêng kị hung thủ giết phụ thân ta!
Câu sau phảng phất như lợi kiếm trực tiếp đâm vào trái tim Thiên Đạo.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói.
– Vân Phi Dương, trên đời này còn có rất nhiều người mà ngươi không thể nào hiểu được, không cách nào chạm đến, chờ ngươi trở thành Tiên Đế mới có tư cách biết.
– Ta hiểu rõ.
Vân Phi Dương căm hận nói.
– Thực lực tên hung thủ giết phụ thân ta nhất định rất mạnh, mạnh đến Thiên Đạo như ngươi cũng kiêng kị.
Khi đang nói chuyện, sát khí mãnh liệt tràn ngập.
La Mục cùng Vân Lịch đứng phía sau bỗng lạnh run.
– Phi Dương.
Lâm Chỉ Khê khẽ gọi một tiếng, muốn nói rồi lại thôi.
Nàng biết, hiện tại tâm tình hắn rất không ổn định, cho nên vẫn không nói gì.
Thiên Đạo lại có điểm sụp đổ.
Mình vốn không muốn nói nhưng lại giống như u mê đần độn để lộ cho hắn một số tin tức.
Răng rắc!
Hai tay Vân Phi Dương nắm chặt, trầm giọng nói.
– Chờ ta đột phá Tiên Đế sẽ lại đến hỏi thăm ngươi, đến lúc đó ngươi phải nói hết những gì ngươi biết cho ta!
Thiên Đạo trả lời.
– Đợi ngươi trở thành một trong cửu đại Tiên Đế nội vực, liền có tư cách biết hết thảy.
Bên trong phòng ngự trận pháp.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng lại không nói lời nào.
La Mục cùng Vân Lịch đứng bên ngoài, rầu rĩ không biết có nên đi vào không.
Một lúc sau.
Lâm Chỉ Khê đi tới.
La Mục nói.
– Chị dâu, ngươi không thể đi khuyên bảo Phi Dương ca sao?
Vân Phi Dương ngồi trong trận pháp đã ba ngày, không tu luyện cũng không nói chuyện, quả thực làm cho bọn hắn rất lo lắng.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Chờ chàng nghĩ thông suốt thì sẽ không sao nữa.
– …
La Mục cùng Vân Lịch im lặng.
Chỉ có thể đứng trước trận pháp đau khổ chờ đợi.
Vài ngày sau.
Cuối cùng Vân Phi Dương cũng đi ra, ánh mắt lấp lóe lạnh lùng khiếp người.
– Phi Dương ca.
La Mục yếu ớt gọi một tiếng.
– Ta không sao.
Vân Phi Dương nói.
– …
Khóe miệng La Mục cùng Vân Lịch co giật.
Ca ca của ta, sắc mặt cùng thanh âm của ngươi đều rất âm lãnh, thế mà còn nói không có việc gì.
Vân Phi Dương nói.
– Các ngươi trông coi vòng xoáy, ta trở về Chân Vũ Thần Vực một chuyến.
– Được.
Hai người gật đầu.
Đã có phòng ngự trận pháp, bọn họ hoàn toàn không cần phòng thủ, chỉ cần yên tĩnh nhìn là được.
– Lâm tỷ tỷ.
Thấy Vân Phi Dương rời đi, Mục Oanh lo lắng nói.
– Vân đại ca thật không có việc gì sao?
Lâm Chỉ Khê không có trả lời, mà chỉ nói.
– Trong khi chờ hắn trở về, các muội phải tu luyện thật tốt.
– Vì cái gì?
Mục Oanh ngây ngốc hỏi.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Lần này trở về, hắn nhất định muốn thu đại quân vào tạo hóa giới chỉ, một phen huấn luyện sau đó chuẩn bị giết vào Hoang Man Vực.