Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1978
–
– Vù vù ——
Liệt diễm nóng rực thiêu đốt giữa bầu trời, năm cường giả Hoang Vương bị thôn phệ hét thảm, cuối cùng bị đốt cháy hầu như không còn, hóa thành hư vô!
– Trời ạ!
Trầm Thanh cả kinh hô.
– Sư mẫu lợi hại như vậy!
Bọn người Viêm Sương cùng Mộ Dung Chiến co giật khóe miệng.
Những năm gần đây, thực lực bọn hắn một mực đề thăng, toàn bộ đột phá đến Đại vị Tiên Vương, đối kháng Hoang Vương của Man Hoang Vực hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng đốt cháy năm Hoang Vương dễ như trở bàn tay như Lương Âm lại không được.
Hữu ý hay vô ý.
Mọi người nhìn về phía Vân Phi Dương ngồi trên thành lầu, thầm nghĩ.
– Vân đại ca chắc phải càng mạnh!
Dưới cái nhìn của bọn họ, ngay cả nữ nhân của Vân đại ca cũng mạnh mẽ như vậy, lần này hắn trở về, thực lực khẳng định càng kinh khủng.
– Vù vù!
Đúng vào lúc này, thanh âm liệt diễm bốc cháy truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lương Âm điều khiển liệt diễm đuổi theo những Hoang Vương đang chạy trốn.
Liệt diễm đầy trời bộc phát, cảm giác nóng rực không ngừng lan tràn phảng phất như muốn hòa tan cả thiên địa!
– A! A!
Có rất nhiều Hoang Vương không thể thoát khỏi khu vực liệt diễm bao phủ, nhất thời phát ra tiếng kêu thảm!
Dưới sự dày vò của liệt hỏa cường thế, Hoang Vương phổ thông căn bản không chịu nổi, bị đốt cháy thành hư vô.
Cũng không ít Hoang Vương vận dụng vũ kỹ Thủy hệ, Băng hệ, ý đồ áp chế liệt diễm nóng rực, cuối cùng đều thất bại.
Dưới thực lực tuyệt đối, dù Thủy thuộc tính tương khắc cũng chỉ có thể bị bốc hơi.
– Nữ oa, đừng điên cuồng nữa!
Đột nhiên, một đạo lưu quang bay đến, quanh thân phát ra khí tức Hoang Vương đỉnh phong!
– Vù vù!
Một cỗ khí tức lạnh lẽo cuồn cuộn bạo phát cũng cấp tốc ngưng tụ ra băng quyền đánh tới liệt diễm đang lan tràn.
HOANG Vương đỉnh phong vừa xuất thủ là một võ giả tu luyện Băng hệ, lực lượng ngưng tụ không kém gì Hoàng Phủ Giám, có thể so với Hoang Đế.
Đối mặt Băng quyền chí hàn, Lương Âm nhíu mày, tiếp theo vung tay ngọc, tâm hỏa ngưng tụ quanh thân trong nháy mắt hóa thành chưởng ấn nghênh đón.
– Vù vù ——
Hai cỗ lực lượng mang theo khí tức một lạnh một nóng tới gần, cuối cùng va chạm giữa không trung, sóng khí to lớn lộng hành quấy rối khiến cho nhiệt độ không khí giữa thiên địa lúc lạnh lúc nóng!
– Bành!
Tiếng vang truyền đến, không gian vỡ nát.
Tâm hỏa chưởng ấn do Lương Âm ngưng đánh nát băng quyền, mang theo dư uy ngang nhiên áp xuống.
Hoang Vương đỉnh phong đại biến, muốn quay người rời đi nhưng không kịp, cuối cùng bị chưởng ấn nóng rực oanh trúng, thân thể rơi xuống đất như đạn pháo.
– Tê!
Mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ một chưởng, Hoang Vương đỉnh phong không kém cường giả Tiên Đế đã bị đánh ngã, thực lực nữ nhân của Vân đại ca cũng quá khủng bố đi!
– Xoát!
– Xoát!
Lương Âm treo lơ lửng giữa không trung, hai tay không ngừng đánh ra kết ấn, từng đạo Tâm hỏa chưởng ấn điên cuồng đánh vào khu vực Hoang Vương đỉnh phong kia rơi xuống!
– Oanh! Oanh!
Hỏa diễm chưởng ấn mạnh mẽ lần lượt oanh lên mặt đất, không chỉ có cuốn lên từng trận sóng nhiệt, càng chấn động để khắp nơi kịch liệt run rẩy.
Quamột lát, khu vực bị chưởng ấn oanh kích hiện ra một hố sâu, tên Hoang Vương đỉnh phong thì cháy đen nằm giữa hố, sớm đã mất đi sức sống!
Mấy người Viêm Sương ý thức được cường giả địch nhân kia đã không còn khí tức sinh mệnh, tất cả đều trừng mắt nhìn về phía Lương Âm đang ngạo nghễ giữa bầu trời như Hỏa Diễm Chi Thần, trong lòng càng tràn ngập kính nể!
. .
Một Hoang Vương đỉnh phong vẫn lạc khiến cho cường giả Man Hoang Vực hãi nhiên, lúc này liều mạng chạy trốn, hi vọng mau chóng rời xa nữ nhân đáng sợ trên bầu trời kia.
– Các ngươi không thoát được!
Lương Âm cười lạnh một tiếng, chợt nhẹ nhàng nâng tay, tế ra một cây trường tiên đỏ bừng, đột nhiên vung vào hư không.
– Ba!
Trường tiên đánh trong hư không nhất thời hình thành dấu vết hỏa diễm.
– Xoát!
– Xoát!
Lương Âm không ngừng huy động trường tiên, từng đạo vệt lửa nổ bắn mà ra, cuối cùng hình thành Hỏa Hoàn(vòng lửa) to lớn ngăn lại những Hoang Vương đang chạy trốn.
– Vù vù ——
Hỏa diễm trong Hỏa Hoàn phun trào ra ngoài trong nháy mắt bao phủ bốn phương tám hướng, hình thành bình chướng hỏa diễm.
Những Hoang Vương chạy trốn cảm nhận được nhiệt độ kinh người của hỏa diễm, không khỏi hoảng sợ thất sắc, dừng chân.
Hồi tưởng một màn vừa rồi, bọn họ hoàn toàn không có can đảm dám đi đột phá hỏa diễm bình chướng ngăn trước mặt!
– Uy.
Lương Âm hướng về phía bọn Viêm Sương đang ngẩn người.
– Tất cả đều đã bị ta vây khốn rồi, các ngươi đứng nhìn ở đấy làm gì, còn không ra tay.
– Ây…
Mọi người nhao nhao bạo phát cảnh giới đánh tới đám người bị vây khốn.
– Oanh!
– Oanh!
Đủ loại Thần Thông Vũ Kỹ lập loè bên trong hỏa diễm bình chướng.
Nhóm người Viêm Sương cùng Trầm Thanh đang kìm nén lửa giận, cho nên xuất thủ rất tàn nhẫn, từng Hoang Vương bị oanh giết tại chỗ.
Mà biểu hiện đáng sợ nhất là Mộ Dung Chiến.
Hắn hóa thành Sát Lục chi khí du tẩu bên trong trận doanh địch quân, những nơi đi qua, máu tươi vun vãi đầy trời!
Đối mặt một đám người thực lực cường hãn, cường giả Man Hoang Vực không có cách chống lại, vẫn lạc.
Trận chém giết Vương cấp này chỉ kéo dài hai canh giờ, trăm Hoang Vương chết hết, không một người may mắn thoát khỏi!
Nếu như đổi lại trước kia, đám người Viêm Sương cùng Trầm Thanh không có cách nào chống lại bọn hắn, muốn lui địch, chỉ có thể dựa vào những người có thể mạnh ngang Tiên Đế như Hoàng Phủ Giám.
Bây giờ, Tứ Tướng không cần xuất thủ cũng có thể tuỳ ý tiêu diệt trăm Hoang Vương đủ thấy vài chục năm nay, thực lực mọi người đề bạt rất rõ ràng.
– Không tệ, không tệ.
Trong khoảng thời gian rời đi, các huynh đệ không chỉ giữ vững Trung Ương Vực mà còn trở nên mạnh mẽ, Vân Phi Dương rất tự hào, cũng tin tưởng, mang theo bọn hắn tuyệt đối có thể diệt đi toàn bộ kẻ xâm lược!
. .
Trăm Hoang Vương bị toan diệt cũng không có nghĩa chiến tranh kết thúc, bởi vì đằng sau còn có 200 vạn đại quân Man Hoang Vực đang đánh tới.
Sau khi biết được thực lực các huynh đệ, Vân Phi Dương tất nhiên muốn nhìn xem biểu hiện của binh lính Linh tộc cùng Ma tộc, cho nên chỉ cho Viêm Sương cùng Trầm Thanh bọn người lĩnh quân, không được xuất thủ.
– Đạp đạp!
Dưới sự điều động của Hoàng Phủ Giám, trăm vạn đại quân trùng trùng điệp điệp ra khỏi Đại Vận thành triển khai trận thế trên chiến trường.
Hiển nhiên, bọn họ không có ý định sử dụng thành trì để phòng thủ, mà muốn chính diện chống lại địch nhân!
Không bao lâu.
Hai trăm vạn đại diện Man Hoang Vực đã giết tới.
Bọn họ đứng trên chiến trường, một mảnh đen kịt, nhìn qua tương đối hùng vĩ.
Đối mặt rất nhiều địch quân, trăm vạn đại quân Trung Ương Vực không có kiêng kị, ngược lại nhiệt huyết sôi trào, chiến ý dạt dào!
Sĩ khí mạnh mẽ như vậy là nhờ Vân Phi Dương trở về.
– Xoát!
Hoàng Phủ Giám vung chiến kỳ, quát.
– Xuất kích!
– Giết!
– Giết!
20 vạn binh lính Linh tộc bày trận phía trước cao tiếng rống giận cùng bước lên giết qua đại quân Man Hoang Vực.
Còn về đại quân phía sau thì lần lượt phân tán, hình thành hình vầng trăng theo sát phía sau.
Cuối cùng, trăm vạn đại quân Trung Ương Vực dưới sự gia trì của các loại trận pháp tiến lên chém giết cùng 200 vạn đại quân Hoang Man Vực, đây tuyệt đối trận chiến lớn nhất, số lượng quân đoàn tham chiến nhiều nhất cùng số quân sĩ đông nhất kể từ khi chiến tranh nổ ra!