Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1974
–
Thiên địa thuộc tính tràn ngập bên trong Cửu Thiên Liên Hoàn Đại Trận, Vân Phi Dương đã tu luyện trong này ba mươi năm rồi đột phá đến đại vị Tiên Vương.
Cái này cũng không yêu nghiệt, rất bình thường.
Phải biết, mặc dù đã trở thành người bình thường nhưng Vân Phi Dương vẫn còn có Nghịch Thiên Quyết, còn có Đạo Hóa Kinh, nếu kết hợp cả hai, lại có hoàn cảnh tu luyện tuyệt hảo thì việc đột phá dễ như trở bàn tay.
Huống hồ lần này mất đi tu vi với hắn mà nói có thể là một cơ duyên, có thể mượn cơ hội đền bù những không đủ lúc trước.
Cái gì không đủ?
Thân thể, linh hồn, kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng.
Nếu như các võ giả khác biết, khẳng định sẽ sụp đổ.
Chống lại vạn trọng lôi kiếp lại trải qua Đinh Hồn đài trừng trị, đại ca ơi, thân thể cùng linh hồn của ngươi lúc trước còn có nhược điểm?
Nói thật, không có nhược điểm.
Nhưng nếu làm lại từ đầu, Vân Phi Dương tự nhiên muốn truy cầu cực hạn.
Không chút nào khoa trương mà nói.
Hiện tại bất luận thân thể, linh hồn, kinh mạch hay thậm chí lục phủ ngũ tạng của hắn đều đạt đến cực hạn, cho nên thực lực cao hơn trước.
Vân Phi Dương thấy chưa đủ, hắn còn thừa hai mươi năm, hắn muốn trong thời gian này đột phá đến tầng thứ cao hơn, sau đó bước vào tầng tám của đại trận.
Cửu Thiên Liên Hoàn Đại Trận sở hữu chín tầng gần giống như Cửu Long Cấm Trận, nhưng sau khi được Thái Vũ cải tạo mỗi một tầng đều có hiệu quả khác biệt.
Vân Phi Dương bước vào bên trong tầng tám, nhất thời cảm nhận được vô số thiên địa pháp tắc thâm cao bên trong!
Những pháp tắc này bao quát thuộc tính ngũ hành, hiếm thấy như Thời Không, thậm chí còn có sinh tử cùng nhân quả pháp tắc và quan trọng nhất, Đạo Ý pháp tắc!
Vân Phi Dương bị rung động thật sâu.
Bên trong một tòa đại trận vậy mà ẩn chứa tất cả thiên địa pháp tắc, rốt cuộc sư tôn làm sao làm được như vậy, trình độ cường đại như thế nào!
– Nếu như có thể lĩnh ngộ toàn bộ pháp tắc nơi này thì có thể đột phá vững chắc, thậm chí đại vị Tiên Vương đỉnh phong.
Ánh mắt Vân Phi Dương nóng rực ngồi xếp bằng xuống, tiên niệm bao phủ bên trên Thời Không Pháp Tắc.
Nắm giữ Thời Không Pháp Tắc tương đương với việc chưởng khống thời gian cùng không gian, có sự giúp đỡ to lớn đối với thời gian bên trong tạo hóa giới chỉ, thậm chí có thể xuyên toa hư không.
– Nếu như lĩnh ngộ Ngũ Hành Pháp Tắc thì sẽ không cần mượn nhờ ngoại lực, có thể gia trì Ngũ Hành Chi Linh đề tăng thiên địa thuộc tính Phi Dương Thần Giới.
Vân Phi Dương hoàn toàn không ý thức được thời gian chỉ còn lại hai mươi năm, lĩnh hội Thời Không Pháp Tắc và Ngũ Hành Pháp Tắc chỉ sợ không kịp.
Tu luyện là một việc vô cùng buồn tẻ, mà khi đắm chìm bên trong cảm ngộ, Vân Phi Dương cũng quên đi thời gian, quên hết mọi thứ.
Ông! Ông!
Hắn dùng tiên niệm không ngừng thẩm thấu, Thời Không Pháp Tắc hơi run rẩy chợt hóa thành từng sợi cực phức tạp tràn vào trong thức hải.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã năm năm.
Trong khoảng thời gian này, thức hải Vân Phi Dương như được bao phủ bởi biển Thời Không Pháp Tắc.
– Hô!
Một ngày kia, Vân Phi Dương chầm chậm mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, mỉm cười.
Xoát!
Hắn vung tay lên liền thấy không gian xung quanh đột nhiên mơ hồ, gợn sóng dập dờn, hiển nhiên đã nắm giữ được không gian pháp tắc.
– Thời gian không còn nhiều, phải tranh thủ thời gian còn lại tiếp tục tu luyện.
Vân Phi Dương mỉm cười, điều động tâm niệm, không gian tầng tám run rẩy dữ dội, thời gian phảng phất như đứng im.
Sau khi nắm giữ Thời Gian Pháp Tắc hắn có thể thao túng tốc độ của thời gian nhanh hay chậm, thậm chí có thể ngưng đọng thời gian tại khu vực cố định.
Đương nhiên.
Nơi này là Cửu Thiên Liên Hoàn Đại Trận do Thái Vũ bố trí, loại mèo ba chân như hắn cũng chỉ có thể làm thời gian dừng lại ngắn ngủi.
– Chắc có thể chèo chống mấy chục năm.
Vân Phi Dương nhìn về phía Ngũ Hành Pháp Tắc.
– Lĩnh hội chúng chắc đủ rồi.
Ngoại giới.
Lúc Vân Phi Dương nắm giữ Thời Không Pháp Tắc cũng ngừng thời gian bên trong tầng thứ tám lại, Trầm Hạo lắc đầu cười.
– Tiểu tử này thật dám nghĩ.
– Nào giống chàng.
Cổ Tâm Di lườm hắn một cái.
– Sau khi đi vào chỉ có thể tu luyện năm mươi năm, thật không có chút biến báo.
Trầm Hạo cứng ngắc cười một tiếng, lại thầm nghĩ.
– Lúc ấy nếu không có cha vợ bên ngoài quan sát, sợ chọc hắn không cao hứng, ta đã sớm dừng thời gian lại.
– Đúng.
Hắn nói.
– Hai nữ nhân kia tu luyện thế nào?
Cổ Tâm Di nói.
– Các nàng rất nỗ lực, càng ưu tú hơn tưởng tượng của ta, tin tưởng sau khi bế quan, cảnh giới sẽ tăng lên đáng kể.
Trầm Hạo nói.
– Lâm nha đầu kia giống như giác tỉnh huyết mạch Đông Hoàng nhất tộc, bàn về tư chất, sợ không kém gì ta cùng Vân Phi Dương.
Cổ Tâm Di cười nói.
– Phụ thân ta từng nói, huyết mạch trong vũ trụ này nhiều không kể xiết, mà huyết mạch Đông Hoàng nhất tộc có thể trong mười vị trí đầu.
Trầm Hạo mong đợi.
– Cũng không biết chín huyết mạch còn lại là gì?
Sau khi ngừng thời gian lại, Vân Phi Dương bắt đầu lĩnh hội Ngũ Hành Pháp Tắc, sau hai mươi năm lĩnh hội đến cực hạn.
Vừa đúng lúc, do thực lực hạn chế nên thời gian bị hắn ngừng lại cũng đã phá vỡ, tiếp tục trôi qua như bình thường.
Bởi vì Vân Phi Dương lĩnh hội Ngũ Hành Pháp Tắc lúc thời gian dừng lại, cho nên 50 năm thời gian hạn định còn mười lăm năm.
– Cần phải lãnh hội pháp tắc gì tiếp theo?
Vân Phi Dương tự nhủ.
15 năm chỉ có thể tìm hiểu một loại pháp tắc, cho nên hắn phải thận trọng cân nhắc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Phi Dương đặt ánh mắt vào Sinh Tử Pháp Tắc.
– La Mục bọn họ chiến tử, đang ở Hồn Giới, có lẽ sau này phải dùng đến nó.
Cuối cùng quyết định dựa vào thời gian còn thừa lĩnh hội Sinh Tử Pháp Tắc, mà không phải lĩnh hội Nhân Quả Pháp Tắc cao thâm khó lường.
Không giống với Thời Không cùng Ngũ Hành, Sinh Tử Pháp Tắc vô cùng thâm ảo, Vân Phi Dương lĩnh hội năm năm vẫn không bắt được trọng điểm.
– Vạn vật đều có sinh tử, khó lĩnh ngộ cũng rất bình thường.
Vân Phi Dương không nhụt chí, vẫn vùi đầu cảm ngộ.
Trời không phụ lòng người, năm năm sau hắn rốt cục cũng tìm hiểu được Sinh Tử Pháp Tắc, ngưng tụ tiên hạch thành ngọn nguồn sinh tử.
– Thời gian vẫn còn.
Vân Phi Dương nói.
– Vững chắc thật tốt.
Ông!
Ông!
Một ngày kia, Cửu Thiên Liên Hoàn Đại Trận đột nhiên run rẩy, liền thấy Vân Phi Dương xuất hiện bên ngoài.
Dựa theo quy định của trận pháp, sau năm mươi năm sẽ tự động truyền tống ra ngoài.
– Thời gian ngắn quá.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn đang tham ngộ pháp tắc, chưa kịp đi tầng thứ chín nên có chút tiếc nuối.
– Phi Dương.
Đột nhiên, có tiếng gọi từ phía sau.
Vân Phi Dương xoay người thì thấy Lâm Chỉ Khê và Lương Âm đứng cách đó không xa.
Năm mươi năm, hai nữ nhân này được Cổ Tâm Di mang đi, cũng trải qua một phen tu luyện dài dằng dặc, bây giờ trở về khí chất cũng có sự biến hóa lớn.
Vân Phi Dương kinh ngạc hô.
– Các nàng đã đột phá đến đại vị Tiên Vương?