Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1968
Thái Vũ Vực.
Bên trong Cổ gia thần bí.
Vân Phi Dương tóc tai rối bời, điên điên khùng khùng ngồi xổm trên núi giả, nhếch miệng cười khúc khích.
Kể từ khi Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm tiến vào Linh Dược Sơn đến bây giờ đã năm năm, mà hắn vẫn duy trì trạng thái điên điên khùng khùng, mỗi ngày ngơ ngơ ngác ngác.
Thoạt đầu, dòng chính Cổ gia còn thường xuyên đêm đây để coi ngó hắn, dần dà không có ý nghĩ đó nữa, xem hắn như không khí, tự làm việc của mình.
– Bành!
– Bành!
Trên diễn võ trường của Cổ gia, từng thiếu niên đều đứng chỉn tề, vung hai nắm đấm hình thành từng đạo kình phong, hiển nhiên đang tiến hành luyện công buổi sáng.
Vân Phi Dương cầm đang điên điên khùng khùng ngồi xổm trên núi giả, nhìn lấy đoàn người đang luyện quyền, khi thì cười ngây ngô, khi thì bắt chước theo.
– Lục ca, tên kia lại vung tay lung tung kìa, có thể nào hắn học trộm quyền pháp gia truyền của Cổ gia ta không!?
Một tên dòng chính Cổ gia đang lo lắng lên tiếng.
Thiếu niên gọi Lục ca trả lời.
– Quyền pháp của Cổ gia ta huyền diệu khó lường, dù thiên tài võ đạo tư chất cực cao cũng khó có thể thăm dò, chớ nói chi một người điên.
– Có lý.
Dòng chính Cổ gia không có đi để ý đến Vân Phi Dương mà tiếp tục tu luyện.
– Bành! Bành!
Bỗng nhiên, từ nơi xa có kình phong bay đến, kinh động mọi người.
Bọn họ nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy Vân Phi Dương đứng trên núi giả, mỗi lần xuất quyền đều ngưng tụ kình phong cường thế.
– Lục ca!
Tên dòng chính Cổ gia kia cả kinh hô.
– Tên này đang thi triển quyên pháp của Cổ gia ta kìa!
– Làm sao có thể!
Thanh niên gọi Lục ca kinh ngạc, ánh mắt chấn kinh.
Vân Phi Dương điên liên tục vung quyền, hình thành kình phong cường thế khiến cho dòng chính Cổ gia hết hồn.
– Tâm Di.
Trầm Hạo từ trong đình viện đi ra, ngạc nhiên nói.
– Làm sao tiểu tử này có thể lĩnh ngộ quyền pháp của Cổ gia chúng ta!?
Tuy quyền pháp của Cổ gia không phải võ kỹ mạnh mẽ gì, nhưng muốn tu luyện thì phải nắm giữ huyết mạnh của Cổ gia.
Liền lấy Trầm Hạo mà nói.
Hắn có thiên tư phi thường cường hãn nhưng bởi vì không có huyết mạch Cổ gia nên rất khó lĩnh ngộ quyền pháp Cổ gia bình thường nhất.
– Đúng vậy.
Cổ Tâm Di buồn bực nói.
– Làm sao hắn sao có thể lĩnh ngộ được?
Vẻ mặt Trầm Hạo nghiêm túc, trong lòng có một suy đoán, liệu Vân Phi Dương có phải là một đứa con rơi bên ngoài của nhạc phụ đại nhân?
Nếu như vậy liền có thể giải thích được tại sao hắn lại có thể tu luyện được quyền pháp Cổ gia, thậm chí còn trong lúc đang điên.
Đương nhiên.
Trầm Hạo tuyệt sẽ không nói ra, bởi vì việc này có liên quan đến danh dự của nhạc phụ đại nhân.
– Ta biết rồi!
Cổ Tâm Di lên tiếng.
Biết? Biết gì?
Trầm Hạo nói thầm.
– Chẳng lẽ Tâm Di cũng đoán ra tiểu tử kia là con riêng của nhạc phụ đại nhân, là đệ đệ cùng cha khác mẹ của nàng?
Không đúng.
Nói như thế, không lẽ ta phải gọi hắn là em vợ?
Cổ Tâm Di nói.
– Năm đó phụ thân có nói qua, khi một người tiến vào cảnh giới vô ngã mà vong ngã, dù không có huyết mạch Cổ gia cũng có thể tu luyện quyền pháp Cổ gia.
– Cảnh giới vô ngã mà vong ngã.
Trầm Hạo nhẹ giọng thì thầm nhìn về phía người trẻ tuổi điên điên khùng khùng đang đứng trên núi giả, trong lòng nhất thời minh ngộ.
Vân Phi Dương cũng không phải con riêng của Thái Vũ.
Hắn có thể tu luyện quyền pháp Cổ gia do đang trong trạng thái vô ngã mà vong ngã.
Đây là một thứ rất huyền diệu trong võ đạo, rất nhiều người thiên tư trác tuyệt cả đời cũng không thể lĩnh ngộ được.
Toàn bộ anh hào tuấn kiệt từ xưa đến nay, có thể tiến vào trạng thái ngã mà vong ngã cũng không có nhiều. Diệp Khai – một kẻ đã điên vì yêu chính là một trong những người ít ỏi đó.
Vân Phi Dương lại giống với Diệp Khai.
Nhưng hắn không phải vì tình tiến vào cảnh giới vô ngã mà vong ngã.
Nguyên nhân khác biệt, nhưng kết quả giống nhau.
Hiện tại Vân Phi Dương giống với Diệp Khai năm đó, cả người điên điên khùng khùng, nhưng cũng tiến vào cảnh giới huyền diệu nhất thế gian.
Cho nên khi hắn nhìn lấy dòng chính Cổ gia luyện quyền, không cần có huyết mạch vẫn có thể lĩnh ngộ được!
Cổ Tâm Di nói.
– Năm đó phụ thân cũng có nói qua, võ giả tiến vào cảnh tới vô ngã mà vong ngã, có thể không huyết mạch, truyền thừa, vẫn có thể tu luyện được vũ kỹ mà người khác khó có thể tu luyện.
– Nói như vậy, tuy tên này bị điên nhưng cũng nhân họa đắc phúc, tiến vào một loại tầng thứ mà có thể học được bất cứ vũ kỹ gì?
Trầm Hạo hỏi.
– Ừm.
– Đã như vậy, không bằng lấy một vài vũ kỹ cường đại của Cổ gia truyền cho hắn đi.
Cổ Tâm Di lườm lão chồng một cái.
– Chàng cũng không phải không biết vũ kỹ của Cổ gia ta từ trước đến nay chỉ có người nhà họ Cổ mới có thể tu luyện!
Trầm Hạo nói.
– Tiểu tử này là đồ nhi của nhạc phụ, truyền vũ kỹ Cổ gia cho hắn cũng không phải truyền cho người ngoài.
– Đúng thế.
Cổ Tâm Di trầm ngâm.
Trầm Hạo nói tiếp.
– Còn nữa, mặc dù hắn tiến vào cảnh giới vô ngã mà vong ngã nhưng có thể lĩnh ngộ được vũ kỹ cấp cao hơn của Cổ gia ta hay không thì phải nhìn vào cơ duyên.
Cổ Tâm Di nói.
– Hính như chàng muốn chiếu cố tiểu gia hỏa này!?
Trầm Hạo đau khổ nói.
– Nếu như không hảo hảo chiếu cố hắn, sợ rằng nha đầu Tiểu Vũ kia sẽ không nhận gia gia như ta.
– Tốt thôi.
Cổ Tâm Di nói.
– Ta để Bá Đạo đi dạy vũ kỹ Cổ gia cho hắn, có thể tu luyện được hay không thì phải nhìn tạo hóa của hắn rồi.
– Không phải chứ
Trầm Hạo sụp đổ.
– Nàng để Cổ Bá Đạo đi dạy hắn hay đi ngược hắn?
– Tiểu tử, xem cho kỹ! Đây là một loại chưởng pháp cao thậm mạt chắc của Cổ gia, gọi Vạn Tượng Phong Ma Chưởng do phụ thân sáng tạo, uy lực bất phàm!
Trong hậu viện, một tên nam tử anh tuấn uy vũ ngạo nghễ đứng đó, tay phải nhẹ nhàng rủ xuống, quanh thân ngưng tụ ra một cỗ lực lượng vô cùng táo bạo.
Người này tên Cổ Bá Đạo, con trai Thái Vũ, đệ đệ cùng cha khác mẹ của Cổ Tâm Di. Bởi vì tính cách giống với tên của hắn, vô cùng bá đạo, thường thường một lời không hợp thì ẩu đả cho nên dòng chính Cổ gia đều vô cùng e ngại hắn.
Thiên tư Cổ Bá Đạo cực cao, tinh thông vũ kỹ Cổ gia. Cổ Tâm Di an bài hắn đến dạy Vân Phi Dương cũng rất có tâm.
Chỉ là, Vân Phi Dương rất không phối hợp.
Người ta đang triển khai tư thế, vận sức chờ phát động, còn hắn ngồi xổm dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn chim chóc cười ngây ngô.
– Hô…
Gió mát thổi phất phơ, thổi tóc Cổ Bá Đạo bay múa, mà gương mặt tuấn tú kia trong nháy mắt đầy tức giận.
– Ta đang dạy ngươi tu luyện võ đạo, ngươi lại hết nhìn đông tới nhìn tây, có phải cần ăn đòn hay không!?
Cổ Bá Đạo phẫn nộ rống to, chợt đi lên, nâng quyền đánh tới.
Qua một lát, Vân Đại Tiện Thần điên bị đánh mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn nằm trên mặt đất cười khúc khích.
– Còn không phục!
Hỏa khí trong người Cổ Bá Đạo lại nổi, muốn nâng quyền đánh tiếp.
Trầm Hạo vội vàng chạy tới nói.
– Bá Đạo, tiểu tử này điên điên khùng khùng, ngươi đừng chấp nhặt với hắn!
– Cũng đúng, ta làm sao có thể tức giận với một người điên được. Điều này không tốt, điều này không tốt.
Cổ Bá Đạo áp xuống lửa giận, bắt đầu tiếp tục dạy bảo.
Cứ như vậy, hắn ở bãi cỏ hậu viện không ngừng diễn hóa Vạn Tượng Phong Ma Chưởng, Vân Phi Dương điên ngẫu nhiên liếc qua, không quan tâm, nhìn về phía địa phương khác.
Nếu có người nhìn thấy, khẳng định sẽ tức đến thổ huyết.
Cổ gia chính là nơi thần bí nhất, là gia tộc thần thánh nhất của Thái Vũ Vực, được người Cổ gia tự mình truyền thụ vũ kỹ gia tộc tuyệt đối là cơ duyên lớn, vậy mà hắn còn không thèm nhìn.
Trong lòng Cổ Bá Đạo vô cùng tức giận. Nhưng hắn biết, bởi vì có một nguyên nhân nào đó nên người này trở nên điên điên ngây ngốc. Cũng vì vậy mà hắn cũng không có để trong lòng, tiếp tục diễn hóa chưởng pháp.