Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1930
Chương: Thú Mộ
Nhân loại chết sẽ nhập táng, tụ tập nhiều thì sẽ được xưng là “Táng Địa” hoặc “Lăng”. Còn nếu bạo phát ôn dịch chết số lớn hoặc nhà nghèo khổ thì sẽ đào bừa một cái hố mà chôn, dần dà hình thành “Bãi Tha Ma”.
Hung thú cũng có nơi táng thân thuộc về mình. Chúng biết khi nào tử vong sẽ đến, khi đó chúng sẽ tự giác đi vào mộ địa, yên lặng mà trông chờ tử vong đến.
Trong biển sâu có rất nhiều mộ địa Hải Thú, nhưng nhân loại lại không phát hiện. Vì nhân loại không biết cho nên năm tháng tích lũy, tụ tập vô số hài cốt cùng tinh hạch Hải Thú.
Vân Phi Dương nghe Hỗn Thế Yêu Sa nói mới biết được bí mật này, nhanh chóng khởi hành tiến về, hắn đang có nhu cầu rất lớn về Tinh Hạch cùng Tiên Thạch.
– Vù vù!
Bên trong biển sâu, Hỗn Thế Yêu Sa kéo thân thể to lớn cực tốc lao đi. Sau lưng nó, hơn 200 vạn Hải Thú đi theo, có thể nói trùng trùng điệp điệp.
– Xoạt!
– Xoạt!
Từng đầu Hải Thú phi nhanh nhất thời hình thành thủy triều vô cùng to lớn. Vân Phi Dương ngồi ở tên đầu Hỗn Thế Yêu Sa im lặng nói.
– Mỗi lần ngươi ra ngoài đều phô trương như vậy?
– Đúng thế, chủ nhân.
Hỗn Thế Yêu Sa gật đầu.
Làm bá chủ vùng biển, mặt mũ nó phi thường lớn. Cho nên đi tới đâu đều mang theo một đám thủ hạ như Hoàng Đế xuất hành.
Vân Phi Dương nói.
– Có chút rêu rao.
Hỗn Thế Yêu Sa vội nói:.
– Chủ nhân đã không thích rêu rao, ta mệnh chúng lui.
– Không cần.
Vân Phi Dương cười nói.
– Cảm giác này cũng không tệ.
Ngồi trên đầu Thú Đế, sau lưng là mấy trăm vạn hải thú đi theo, vô cùng trang bức, vô cùng uy vũ.
Nếu cứ mang theo bầy Hải Thú trùng trùng điệp điệp trở về đại lục thì không còn gì bằng.
– Chủ nhân!
Sau hai canh giờ, tốc độ Hỗn Thế Yêu Sa chậm dần nói:
– Phía trước chính là thú mộ của vùng biển này!
Vân Phi Dương phóng thích tiên niệm, phát hiện ngoài mấy chục dặm có một khu vực đá lớn xếp lộn xộn như một tòa thành trì cổ hoang phế từ lâu.
Tiên niệm tiếp tục thâm nhập sâu hơn thì thấy bên trong có rất nhiều hài cốt lớn nhỏ, có những bộ bị cát biển che giấu, chỉ hiện ra sừng trên đầu.
Những thứ này không quan trọng, quan trọng là… Là những khỏa Tinh Hạch chôn trong cát mà Vân Phi Dương dò xét được.
Biển mộ này đã tồn tại rất lâu, vô số Hải Thú sắp hết thọ nguyên đều lựa chọn nơi đây để chờ đợi vẫn lạc. Dưới sự tích lũy của vô số năm tháng, nơi đây ngưng tụ vô số tinh hạch.
– Nếu lấy được hết toàn bộ thì số lượng sẽ rất lớn.
Ánh mắt Vân Phi Dương nóng rực, lệnh Hỗn Thế Yêu Sa tiếp tục đi tới, cuối cùng đứng ở lối vào mộ địa.
– Vù vù!
Nhưng vừa mới đặt chân xuống thì một đầu hắc xà to lớn chui ra từ trong đống đá khổng lồ, đôi mắt phát ra âm u.
– Chủ nhân!
Hỗn Thế Yêu Sa truyền âm.
– Đây là Bích Hải Vương Xà, “người” thủ hộ mộ địa.
Trong biển có Hải Thú cực kỳ cường đại, dùng khả năng thôn phệ tinh hạch mà sống, thường thường sẽ chui vào thú mộ, cho nên cũng sẽ có “người” thủ hộ để ngăn cản chúng nó tiến vào.
Tròng mắt Bích Hải Vương không ngừng chuyển động, nói:
– Hỗn Thế Yêu Sa, ngươi đột phá đến Tiên Đế?
– Đương nhiên!
Hỗn Thế Yêu Sa ngạo nghễ đáp.
Bích Hải Vương Xà nhìn về phía Vân Phi Dương, âm u nói.
– Ngươi mang một têm nhân loại đến thú mộ làm gì?
Hỗn Thế Yêu Sa nói:
– Chủ nhân nhà ta thiếu khuyết Tinh Hạch cho nên tới nơi đây để lấy đi một ít.
– Chủ nhân?
Bích Hải Vương Xà khẽ giật mình, tiếp theo cười lạnh nói:
– Không nghĩ tới bá chủ biển sâu lại ký khể ước chủ tớ với một nhân loại thấp kém.
Hỗn Thế Yêu Sa cũng không thèm để ý đối phương trào phúng, mà chỉ nói.- Chủ nhân ta chính là rồng trong loài người, trở thành khế ước thú của hắn tuyệt đối có phúc ba đời.
Vỗ mông ngựa rất mượt.
Không có cách nào.
Dù sao đã nhận chủ.
Lúc này phải kiếm lời dễ nghe mà nói.
Bích Hải Vương Xà châm chọc khiêu khích.
– Làm khế ước thú cho một tên nhân loại thấp kém còn tự kêu như thế, quả thật sỉ nhục.
– Bớt nói nhảm.
Hỗn Thế Yêu Sa lạnh lùng nói.
– Thức thời thì mau mau xéo đi, nếu không đừng trách lão tử không khách khí.
– Xoát!
Bích Hải Vương Xà dựng thẳng người, ánh mắt thấu phát lạnh lùng, nói:
– Ta chính là kẻ thủ mộ, sao có thể để nhân loại đi vào ăn trộm tinh hạch của tộc loại ta.
Nói xong lời này, thần sắc nó ngốc trệ, bởi vì nhân loại vốn ngồi trên đầu Hỗn Thế Yêu Sa đã biến mất không thấy tung tích.
– Đáng giận!
Bích Hải Vương Xà cả giận quát.
– Người đâu!
– Người đâu?
Hỗn Thế Yêu Sa khẽ giật mình.
Lúc này mới ý thức được chủ nhân sớm đã không còn ngồi trên đầu mình, sau đó vội vàng câu thông khế ước thì mới phát hiện hắn đan đi vào bên trong thú mộ.
– Ta đi!
– Chủ nhân thật ngưu bức.
– Đi vào bên trong từ lúc nào mà ta lại không phát giác!
Hỗn Thế Yêu Sa sùng bái nói.
– Bớt nịnh hót.
Vân Phi Dương có thể nghe được âm thanh trong lòng nó, truyền âm nói.
– Giữ chân con rắn nhỏ đó cho ta, đừng để nó quấy rầy ta thu Tinh Hạch.
– Vâng, chủ nhân!
Hỗn Thế Yêu Sa tuân lệnh.
– Lão tử vừa đột phá Tiên Đế, đang thiếu đối thủ, con rệp ngươi rất thích hợp để ta rèn luyện.
Nghe được hai chữ “con rệp””, Bích Hải Vương Xà nhất thời nổi trận lôi đình, sau đó không thèm để ý tên nhân loại đi đâu mà há mồm phun ra một cỗ độc dịch sền sệt.
– Xoát!
Hỗn Thế Yêu Sa né tránh, sau đó lui lại phía sau, lên tiếng.
– Con rệp, ngươi và ta chiến một trận, chớ có quấy nhiễu nơi tộc nhân an nghỉ!
Nó nói thế cũng vì muốn dụ Bích Hải Vương Xà ra chỗ khác để cho chủ nhân an tâm vơ vét tinh hạch.
Bởi vậy có thể thấy, tuy Hỗn Thế Yêu Sa là Hải Thú nhưng vẫn có IQ.
Bích Hải Vương Xà không biết dối trá bên trong, xác thực mà nói, chính vì nó không biết Vân Phi Dương đã âm thầm đi vào, mà nó cũng lo lắng đánh nhau sẽ làm hư thú mộ cho nên lúc này đuổi theo.
Hai Hải Thú cường hãn đánh nhau, mặc dù sinh ra động tĩnh rất lớn nhưng đơn giản là ngươi phun ta một ngụm, ta nôn đầy mặt ngươi, tạm thời không cần miêu tả tỉ mỉ.
Lại đến nói đến Vân Phi Dương.
Sau khi hắn tiến vào thú mộ, thấy Bích Hải Vương Xà bị dẫn đi liền bắt đầu không kiêng nể gì vơ vét hết Tinh Hạch.
Không hổ là mộ địa Hải Thú, chỉ cần Tiên Niệm hơi trải rộng ra thì có thể nhìn thấy đủ loại tinh hạch đầy màu sắc.
Có khỏa có thể so với nắm đấm, có khỏa như vỏ trứng gà, tất cả đều từ Tiên Nhân cấp trở lên, vô cùng thích hợp để luyện Tiên thạch.
– Xoát!
– Xoát!
Vân Phi Dương không chút khách khí phân tán linh hồn lực ra mọi hướng, bao phủ lớp cát, từng đống lớn tinh hạc lần lượt tiến vào tạo hóa giới chỉ.
Qua một lát, tạo hóa giới chỉ đã có trăm vạn tinh hạch, chồng chất bên trong mười toà Ngưng Luyện Tiên Thạch trận.
Liễu Nhu và Phi Uyển Như ngạc nhiên không thôi.
Trước đây, mỗi lần tên này đưa vào cũng chỉ có mấy chục hoặc vài trăm khỏa, sao đột nhiên đưa đến nhiều như vậy?
Chẳng lẽ hắn đi cướp?
– Hưu!
– Hưu!
Lưu quang không ngừng lấp lóe, từng khỏa Tinh Hạch trong thú mộ đều được thu vào tạo hóa giới chỉ, Vân Phi Dương sảng khoái.
– Ừm?
Đột nhiên, hắn phát hiện một khu vực có vài bộ hài cốt chồng chất có hào quang nhỏ yếu lấp lóe, lúc này tiện tay vung lên thì gặp một vật hình tam giác bay ra từ bên trong cát biển.
– Đây là…
Vân Phi Dương mừng lớn hô.
– Thập Phương Hóa Vật Thuẫn!