Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1925
Chương: Khác Nhau
Đại quân Hoang Man Vực dừng chiến, nhưng vòng xoáy khổng lồ vẫn đang xoay tròn, các quân đoàn không ngừng tiến vào.
Hiển nhiên, bọn họ rất nghiêm túc về cuộc xâm chiếm lần này, dù võ giả Chân Vũ Thần Vực liều chết chống cự cũng vô pháp dao động quyết tâm của họ.
Đương nhiên.
Đại quân Hoang Man Vực vẫn luôn một mực tập kết, đóng giữ và công hãm ba nội vực, không có mở ra vòng tấn công mới.
Tuy như thế, võ giả Chân Vũ Thần Vực cũng biết, thực lực bản thân cách xa với địch nhân, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, tất cả sẽ bị chiếm đóng.
Vì thế, các Tiên Đế và cường giả cấp Tiên Đế tập hợp cùng một chỗ, thương nghị nên đi bước kế tiếp như thế nào, mà tham gia hội nghị có Phá Cổ Tiên Đế, Cực Quang Tiên Đế, Hồng Uy Tiên Đế, Lưu Ly Tiên Đế, Tinh Nguyệt Tiên Đế, Trường Hồng Tiên Đế, tổng cộng 39 người.
Cường giả đứng đầu Chân Vũ Thần Vực có không ít, chẳng hạn như các cổ gia tộc và Tứ Vương.
Nhưng bọn họ lại không cách nào chạy tới, bởi vì giờ khắc này họ còn ở Thanh Liên Phong Ấn Đài dùng linh hồn lực chống lại vòng xoáy.
Nếu không có bọn họ chịu đau khổ chống đỡ, chỉ sợ vòng xoáy sẽ còn mở rộng, cường giả và đại quân đến từ Hoang Man Vực sẽ càng nhiều hơn hiện tại.
– Chư vị.
Hội nghị bắt đầu, Tinh Nguyệt Tiên Đế lên tiếng đầu tiên.
– Các vị cũng biết tình huống trước mắt, chúng ta bây giờ cần phải liên minh, tập hợp toàn bộ binh lực mỗi người thành một thể mới có thể đối địch.
– Ý kiến không tồi.
Chúng cường giả đồng ý.
Đại quân Hoang Man Vực rất cường đại, mỗi người tự bảo trụ Vực mình thì căn bản không thực tế, nhưng nếu tập trung tất cả lại kháng địch thì vẫn có khả năng.
Tinh Nguyệt Tiên Đế nói tiếp.
– Còn mời chư vị đưa toàn bộ binh lực thành trì chưa thất thủ điều đến Tây Vực, đồng thời tiến hành phòng thủ, lại tùy thời phản kích.
Mọi người nghe vậy, thần sắc ảm đạm.
Nếu quả thật đi một bước này, toàn bộ Vực khác nhường cho Tây Vực, lại phải khổ cực cố thủ một phương.
Hồng Uy Tiên Đế thản nhiên nói.
– Cùng thủ ở Tây Vực, không bằng cố thủ ở Trung Ương Vực, dù sao đó là nội vực nằm ở bên trong, không dễ thất thủ.
Tinh Nguyệt Tiên Đế nói.
– Nếu như các Vực khác lại thất thủ, đại quân Hoang Man Vực có thể bao vây Trung Ương Vực, đến lúc đó ta bị địch vây tứ phía thì làm sao giữ vững?
Một tên cường giả cấp Tiên Đế nói.
ầ ấ ể- So sánh thì thủ Tây Vực vẫn đáng tin hơn, nơi đó địa hình phức tạp, chỉ cần lập quân sự trọng địa, nhất định có thể ngăn cản đại quân Hoang Man Vực.
– Còn nữa.
– Quân Tây Vực đã tác chiến lâu dài, có tướng quân xuất sắc, toàn bộ binh tướng tập hợp ở đó chịu thêm sự huấn luyện chắc chắn có thể phản kích.
– Nực cười.
Nam Cung Mạc Thương nói:
– Lúc trước, đại quân Hoang Man Vực một đường giết về hướng tây, công phá mấy chục thành trì, hoàn toàn không có chút lực chiến đấu nào thì lấy cái gì đi phản kích?
Mặt Tinh Nguyệt Tiên Đế cùng Trường Hồng Tiên Đế đỏ ửng.
Hai vị này là Tiên Đế Tây Vực, vốn có sự tự tin với việc chính mình quản lí Tây Vực, kết quả quân đoàn lại bị treo lên đánh, mà nếu không nhờ Hoang Man Vực ngưng chiến, đại quân rút lui khỏi Tây Vực thì tình huống bây giờ sợ rằng có càng nhiều thành trì thất thủ.
– Cực Quang Tiên Đế.
Một cường giả lạnh lùng nói,
– Thực lực Hoang Man Vực cường hãn, kế hoạch hôm nay chỉ có tử thủ Tây Vực mọi người mới có một con đường sống.
– Muốn con đường sống? Rất đơn giản.
Nam Cung Mạc Thương cười nói:
– Đưa quân lính của các ngươi đến Bắc Trung Ương Vực, giao cho nam nhân ta quản lý, năng lĩnh quân của hắn có thể mạnh hơn Tây Vực nhiều.
– Cái này…
Chúng cường giả trầm mặc.
Nói thật, bọn họ tán thành năng lực của Vân Phi Dương ở phương diện lĩnh quân, dù sao hắn đã quét ngang quân Tứ Vương, thống nhất Bắc Trung Ương Vực.
Lúc trước, đại quân Hoang Man Vực xâm lấn tất cả Vực, các lực lượng liên tục bại lui, chỉ có Bắc Trung Ương Vực đánh đến chiến tranh dừng lại mà một thành trì đều không thất thủ.
Tất cả đều trầm mặc, Phá Cổ Tiên Đế mở miệng nói:
– Lão hủ cũng cho rằng tập trung tất cả binh lực ở Bắc Trung Ương Vực mới là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
Lưu Ly Tiên Đế cũng đồng ý nhưng lại không có mở miệng, bởi vì hắn biết Đông Vực của mình đã thấy thủ, không còn chút binh lực nào, coi như hắn biểu đạt ý kiến cũng không được coi trọng.
– Quân đoàn của Vân Phi Dương tuy rằng cường thế, nhưng thực lực của bản thân hắn lại quá yếu, hắn hoàn toàn không có khả năng phục chúng, lão phu vẫn tán thành chúng ta phải cố thủ Tây Vực.
Một cường giả Tiên Đế cất lời.
– Ý kiến không tồi.
Có người thấy thế cũng nói.
– Ta tán thành việc thủ ở Tây Vực.
Mấy cường giả cấp Tiên Đế quan hệ không tệ với Hồng Uy Tiên Đế đều nhao nhao tán thành việc thủ Nam Trung Ương Vực, kết quả chỉ trong một trận thảo luận kết quả bây giờ tất cả đã chia thành ba phe phái.
Một phái là đồng ý thủ Tây Vực.
Phái thư hai là đồng ý thủ ở Nam Trung Ương Vực.
Phái cuối cùng là ủng hộ thủ Bắc Trung Ương Vực.
Theo phe Vân Phi Dương chỉ có Cực Quang Tiên Đế, Phá Cổ Tiên Đế cùng Lưu Ly Tiên Đế, Tiên Đế và cường giả cấp Tiên Đế còn lại đều đứng bên trong hai phe khác.
Hội nghị có xảy ra mâu thuẫn thế này thì kết quả tất nhiên là tan rã trong không vui.
Tinh Nguyệt Tiên Đế cầm đầu phái Tây Vực nói tan họp, bắt đầu điều binh lực đi đến Tây Vực, các cường giả khác thì đem binh lực còn lại của mình điều đi Nam Trung Ương Vực, lấy Hồng Uy Tiên Đế khí thế như thiên lôi sai đâu đánh đó.
– Haiz.
Phá Cổ Tiên Đế thở dài.
– Thời khắc nguy cấp thế này mà vẫn chia bè chia phái, chia năm xẻ bảy như thế thì chúng ta lấy cái gì để chống lại Hoang Man Vực.
Nam Cung Mạc Thương vẫn thản nhiên nói.
– Một đám gia hỏa tầm nhìn hạn hẹp, bọn chúng sớm muộn cũng phải hối hận vì không đi tìm nương tựa nam nhân ta.
– Nha đầu.
Phá Cổ Tiên Đế nói.
– Nhanh điều toàn bộ binh lực Bắc Vực đến Chấn Thiên Đế Thành đi, lão hủ lo lắng Hoang Man Vực sẽ lại khởi xướng tấn công lần thứ hai.
– Ừm.
Nam Cung Mạc Thương gọi xe ra, về hướng Bắc Vực, một tháng sau, dồn tất cả binh lực đi vào Chấn Thiên Đế Thành.
Bên trong Đế Thành, Lâm Chỉ Khê ra khỏi thành tự kình nghênh đón, các nàng không ngờ người các nàng nghênh đón không phải Cực Quang Tiên Đế mà chính là Thánh Dao Tiên Tử.
Dù sao cũng là mẫu thân của Vân Phi Dương, thân là nương tử, chắc chắn phải đi bái kiến mẹ chồng.
Thánh Dao Tiên Tử năm đó từng lấy hình thái linh hồn đi theo Thái Vũ xuống hạ giới, tham gia hôn lễ đầu của con trai, ấn tượng dành cho Lâm Chỉ Khê vô cùng sâu sắc, cho nên mỉm cười kéo tay nàng, hỏi thăm sự việc tôn nhi Vân Vô Ưu.
Sau đó, biết được mình có không ít con dâu xinh đẹp như hoa thì âm thầm trách cứ nhi tử mình hoa tâm, nhưng nhiều hơn vẫn ưu sầu. Ưu sầu vì nhi tử đã có nhiều thê tử như vậy mà tại sao lại không khai chi tán diệp cho Vân gia?
Nói đến vấn đề này, Vân Đại Tiện Thần chỉ sợ chảy nước mắt nước mũi ròng ròng.
Dù sao hắn đã từng rất nỗ lực nhưng Thiên Đạo trừng trị quá mạnh, có một Vân Vô Ưu đã rất không tệ rồi!
– Cô chính là Lâm Chỉ Khê?
Sau khi đón Thánh Dao tiên tử vào Đế Thành, Nam Cung Mạc Thương rất hứng thú đánh giá Lâm Chỉ Khê.
Lâm Chỉ Khê nhìn nàng đáp.
– Không sai.
Một người là Nữ Đế quản lí cả một Bắc Vực, một người là huyết mạch Đông Hoàng nhất tộc.
Cả hai đều có khí chất cao quý, dù cách xa nhau mấy trượng cũng có thể cảm giác rõ ràng, khí tràng đang giao phong kịch liệt.
Nữ nhân chiến đấu vô hình rất đáng sợ.
Cũng may Vân Đại Tiện Thần giờ phút này đang lặn sâu xuống biển bắt giết Hải Thú, nếu không bị kẹp ở giữa thì nhất định vô cùng đau đầu.
Cả hai giao phong một lát, Lâm Chỉ Khê rút lại khí tràng, thản nhiên nói:
– Đã gả cho hắn, nên học làm thê tử tốt là thế nào.
Nói vừa hết lời quay người rời đi.
– Chậc chậc.
Nam Cung Mạc Thương âm thầm sợ hãi.
– Nhi nữ của Đông Hoàng Thái Nhất thật không đơn giản, vậy mà không sợ khí tràng Đế cấp của ta.