Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1922
Chương: Ta Không Nhượng Một Chút Địa Bàn Nào
Biết được Mộc thành chủ tử chiến, Vân Phi Dương rất phẫn nộ.
Phải biết, khi hắn mới vừa gia nhập Đông Vực, lúc đi đến Vương Thành, được Mộc thành chủ coi trọng, không chỉ có làm tướng quân quân đoàn thứ sáu, còn từng được phong làm Đại tướng quân, thống lĩnh hai mươi quân đoàn.
Về sau Lâm Chỉ Khê lén đến nội vực cũng nhận được không ít chiếu cố, quan tâm Vân Ký cửa hàng, cho mượn lực chống đỡ mới có thể trong khoảng thời gian ngắn phát triển lớn mạnh.
Người đều có cảm tình, Vân Phi Dương cũng không ngoại lệ.
Mà trong lòng hắn, sau khi đi vào nội vực, Vương Thành chân chính được hắn xem như nhà, Mộc thành chủ giống như thân nhân.
– Man Hoang Vực!
Vân Phi Dương nắm tay, tức giận nói.
– Lão tử phải để cho các ngươi nợ máu trả bằng máu!
Cảm nhận được sát khí đáng sợ phát ra, bọn người La Mục cùng Vân Lịch đều rùng mình.
– Phi Dương ca giận!
– Đúng!
Vân Phi Dương nhớ tới cái gì, vội nói.
– Chỉ Khê các nàng đâu?
Sinh ý cửa hàng Vân Ký chủ yếu ở Đông Vực, bây giờ luân hãm, hắn rất lo lắng cho an nguy nữ nhân của mình.
Gia Cát Cẩm vội nói:
– Không bao lâu sau khi Man Hoang Vực xâm lấn, các nàng đã trước một bước đi vào Chấn Thiên Đế Thành, giờ phút này đang ở trong thành dàn xếp sản nghiệp.
Vân Phi Dương yên tâm.
– Trong khoảng thời gian ta bế quan, tình huống nội vực thế nào?
– Rất không lạc quan.
Gia Cát Cẩm nói:
– Tây Nam Vực, Đông Nam Vực và Đông Vực lần lượt luân hãm.
– Tây Nam Vực cũng luân hãm?
Vân Phi Dương nặng nề nói.
– Liễu thành chủ Quan Phong Thành có trốn ra không?
Mộc thành chủ trợ giúp hắn rất lớn, năm đó Liễu Tứ Hải cũng trợ giúp hắn không ít, mới thành lập được cửa hàng Vân Ký.
Gia Cát Cẩm lắc đầu.
– Trước đây không lâu, Quan Phong Thành bị công phá, Liễu thành chủ lựa chọn cùng tồn vong với thành trì.
– Răng rắc —— –
Vân Phi Dương nắm chặt song quyền, gân xanh xuất hiện, nộ khí cùng sát khí quanh thân càng thêm mãnh liệt hơn.
Dịch tiên sinh nói.
– Vân tiểu hữu, trận hạo kiếp này của nội vực, bất kỳ người nào cũng đều có thể sẽ hi sinh, cho nên việc cấp bách lúc này vẫn là tổ chức lực lượng chống lại Man Hoang Vực!
– Dịch tiên sinh.
Vân Phi Dương đè ép lửa giận, nói:
– Ngài có cái kế sách gì không?
Tuy Gia Cát Cẩm giỏi về tác chiến nhưng về mặt mưu lược vẫn không bằng vị mưu sĩ thâm tàng bất lộ này.
Dịch tiên sinh đề nghị.
– Các nơi Chân Vũ Thần Vực đều đã bị đại quân Man Hoang Vực xâm lấn, tình huống không lạc quan, Dịch mỗ cho rằng, trước cần phải cố thủ Bắc Trung Ương Vực, rồi mới tùy thời phản công.
Ý hắn là trước giữ vững Bắc Trung Ương Vực, coi đây là cứ điểm, sau đó tiến hành phản kích.
Xét theo tình hình trước mắt, phương án chiến lược này rất không tệ, dù sao nội vực các nơi đều đã bị xâm lấn, tùy thời có thể bị luân hãm, chỉ có Bắc Trung Ương Vực mới có lực lượng chống lại.
Vân Phi Dương tiếp thu đề nghị của Dịch tiên sinh, ra lệnh Gia Cát Cẩm gia cố thành trị trọng yếu ở Bắc Trung Ương Vực, cũng bắt đầu bố trí trận pháp phòng ngự.
Muốn giữ vững Bắc Trung Ương Vực, chỉ dựa vào thành trì rất khó, dù sao, nếu như địch nhân điều động cường giả, tiện tay có khả năng oanh phá, cho nên phải dựa vào trận pháp thật cường đại.
– Ông!
– Ông!
Từng trận pháp phòng ngự lần lượt ngưng tụ giữa thành trì .
Trận pháp được linh hồn lực của Vân Phi Dương gia trì, chỉ cần không phải cường giả cấp Tiên Đế, muốn công phá không phải việc dễ.
Vài ngày sau.
Mấy trăm thành trì Bắc Trung Ương Vực cấp bậc lớn nhỏ đều được gia trì trận pháp phòng ngự.
Công trình lớn như vậy, vô cùng hao tổn tinh thần, sau khi Vân Phi Dương bố trí toàn bộ xong, sắc mặt tái nhợt, phải ở trong Tạo Hóa Giới Chỉ tu dưỡng mấy tháng mới khôi phục.
Gia Cát Cẩm nói.
– Chỉ cần bảo hộ tốt thành trì trọng yếu của tướng quân là được, vì sao lại phải gia trì tất cả thành trì?
Vân Phi Dương ngạo nghễ nói:
– Địa bàn của ta, không nhượng một chút nào!
Hơn hai trăm thành trì khắp Bắc Trung Ương Vực, toàn bộ đều có trận pháp gia trì, phòng thủ tuyệt đối kiên cố.
Gia Cát Cẩm cũng bắt đầu chỉnh hợp đại quân, lệnh cho Viêm Sương cùng La Mục mỗi người suất lĩnh một quân đoàn, đóng giữ những nơi quân sự trọng yếu.
– Phi Dương.
Sau khi thu xếp tốt cửa hàng, Lâm Chỉ Khê tìm đến.
– Chúng ta không còn nhiều Tiên Thạch.
– Còn có bao nhiêu?
– Mười ức.- Hơi ít.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Lúc trước khai chiến với Tứ Vương, tuy nhất thống được Bắc Trung Ương Vực, nhưng tiêu hao không ít Tiên Thạch, bây giờ lại phải chống lại Man Hoang Vực, rõ ràng có chút giật gấu vá vai.
Huống chi, lần này địch nhân không kém gì Chân Vũ Thần Vực, một khi xuất chiến, tuyệt không phải tầm năm ba tháng có thể kết thúc, cho nên nhu cầu đối với Tiên thạch càng lớn.
Vân Phi Dương nói:
– Phải trong thời gian ngắn nhất tìm được số lượng lớn Tiên Thạch, nếu không về sau không đánh được.
Như thế nào mới có thể tìm được lượng lớn Tiên Thạch?
Đổi lại trước kia, nếu Vân Đại Tiện Thần bị bức gấp sẽ đi các vực ăn cướp một phen, nhưng bây giờ không được, dù sao Man Hoang Vực đã xâm lấn diện rộng, nếu công phá mỗi thành trì sẽ dễ dàng thất thủ.
– Chỉ Khê.
Vân Phi Dương nói:
– Trong cửa hàng còn Tinh Hạch không?
– Nhiều lắm.
Lâm Chỉ Khê nói.
Sinh ý Vân Ký cửa hàng trải rộng khắp Đông Vực, Tiên Thạch thu được tuy rất thấp, nhưng tinh hạch lại cực nhiều.
– Biết rồi.
Vân Phi Dương nói:
– Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hắn nói dựa vào chính mình, là tự mình xuất thủ ngưng luyện Tiên thạch, từ đó tăng nhanh sản xuất Tiên Thạch.
Nhưng sau khi Lâm Chỉ Khê nghe Vân Đại Tiện Thần nói mới biết mấy trăm ức tinh hạch cũng không đủ dùng.
Lấy năng lực của hắn hiện tại, tốc độ ngưng luyện Tiên thạch tuy rất nhanh, nhưng muốn ngưng luyện xong nhiều tinh hạch như vậy cũng rất tốn thời gian.
Chiến sự tùy thời có thể phát sinh, Vân Phi Dương tuy hơi sụp đổ nhưng cũng chỉ có thể dung nhập vào Tạo Hóa Giới Chỉ.
– Phi Dương.
Nhưng mà, mới vừa tiến vào Tạo Hóa Giới Chỉ, khi đang chuẩn bị bắt đầu ngưng luyện, Liễu Nhu xuất hiện, nói:
– Một ngày chàng có thể ngưng luyện bao nhiêu Tiên thạch?
– Hả?
Vân Phi Dương suy tính một phen nói:
– Khoảng năm mươi viên.
Liễu Nhu lắc lắc đầu.
– Quá chậm.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
– Tốc độ này của ta kinh khủng nhất nội vực rồi.
Liễu Nhu bĩu môi.
– Khủng bố thì thế nào, so với trận pháp ngưng luyện Tiên Thạch mà ta sáng tạo ra vẫn kém rất nhiều, một ngày nó có thể ngưng luyện một trăm viên đấy.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
– Trận pháp ngưng luyện Tiên Thạch?
– Đúng thế.
Liễu Nhu cười nói.
– Thời gian trước, ta vừa nghiên cứu ra được, do Phi cô nương gia trì, chỉ cần ném tinh hạch vào, một ngày có thể sản xuất một trăm viên hạ phẩm Tiên Thạch.
– Thật chứ?
Vân Phi Dương đại hỉ.
Liễu Nhu vẫy tay.
– Đến đây, ta dẫn chàng đi xem.
Theo nàng, Vân Phi Dương đi vào một trận pháp, mà Phi Uyển Như đang ngồi xếp bằng bên ngoài như đang gia trì.
Liễu Nhu nói:
– Đây chính là Trận pháp ngưng luyện Tiên Thạch, chỉ cần ngưng luyện sư dung nhập linh hồn cùng Đạo Ý của bản thân vào bên trong thì có thể bắt đầu vận chuyển, chắt lọc tinh hạch ngưng tụ Tiên thạch.
– Hưu!
Đúng vào lúc này, Phi Uyển Như thu hồi linh hồn, ánh sáng trong trận pháp dần ảm đạm.
– Đi theo ta.
Liễu Nhu mang theo Vân Phi Dương tiến vào bên trong trận pháp.
Vừa đi vào, trước mắt hiện ra mấy viên hạ phẩm Tiên Thạch trong suốt sáng long lanh đặt trong đống tinh hạch rỗng.