Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1921
Chương: Tinh Thần Vĩnh Tồn
Chín Thanh Liên Phong Ấn Đài cuối cùng không thể chịu nổi mà hoàn toàn tan vỡ, cường giả đứng đầu Man Hoang Vực cùng tất cả đại quân đoàn xâm lấn.
Trong khoảng thời gian ngắn, chiến hỏa nổ ra khắp Chân Vũ Thần Vực, ở mỗi thành trì đều bị người xâm nhập tấn công.
Thực lực cường giả Man Hoang Vực hơn xa cường giả nội vực, bọn họ tổ chức quân đội đánh đâu thắng đó, lần lượt công hãm thành trì.
Mà sau khi Tây Nam Vực và Đông Nam Vực lần lượt thất thủ, trong lòng võ giả nội vực bàng hoàng, thậm chí lo lắng ngày nào vực của mình cũng sẽ bị công hãm.
Nhưng không lâu sau đó, bên trong Bắc Trung Ương Vực lại không ngừng truyền đến tin chiến thắng, quân đoàn Man Hoang Vực cường hãn lần lượt bị đại quân của Vân Phi Dương toàn diệt!
Trong lúc đang bàng hoàng cùng tuyệt vọng, võ giả nội vực đang chìm trong bóng đêm sâu thẳm bỗng nhìn thấy ánh hải đăng chỉ đường.
– Chúng ta còn có hi vọng!
– Quân đoàn Vân Phi Dương đang thanh lý người xâm nhập Bắc Trung Ương Vực, bọn họ nhất định sẽ đến đây trợ giúp!
Quân đoàn các vực cùng đám võ giả canh giữ thành trì dấy lên hi vọng, sĩ khí tăng cao, ra sức chống cự lại sự tấn công của quân đoàn Man Hoang Vực.
Cũng không lâu lắm, lại có tin chiến thắng truyền đến, Đông Vực Vương Thành, 20 quân đoàn vây kín đồng loạt tấn công tiêu diệt hai mươi vạn đại quân Man Hoang Vực.
Một khắc này.
Lòng tin võ giả nội vực càng mạnh!
Vương Thành.
Mộc thành chủ ngồi trong đại điện, chau mày.
Mặc dù quân đoàn mình vừa đánh thắng một trận, nhưng cũng nhận được tin xấu, Huy Hoàng Vương Thành bị địch quân vây khốn, lúc nào cũng có thể bị công hãm.
– Thành chủ.
Dịch tiên sinh ngưng trọng nói.
– Môi hở răng lạnh, còn không mau sớm xuất binh cứu viện Huy Hoàng Vương Thành.
– Được.
Cuối cùng Mộc thành chủ vẫn ra lệnh, cứu viện vương thành Huy Hoàng đang bị vây nhốt.
Thống lĩnh Mộc Thắng Nam hạ lệnh, mười đại quân đoàn cấp tốc xâm nhập khu vực Huy Hoàng Vương Thành chưởng khống, mở ra trận chiến sống chết cùng đại quân Man Hoang Vực.
Trận chiến tranh này kéo dài thật lâu, đại quân Man Hoang Vực kia cuối cùng bị tiêu diệt nhưng Vương Thành cũng tổn thất nặng nề, mười quân đoàn hao tổn gần 50 ngàn binh lính.
Nếu như sự việc dừng ở đây, tổn thất nặng nề còn có thể tiếp nhận, mấu chốt là, đại quân Man Hoang Vực vẫn thông qua vòng xoáy to lớn, không ngừng tiến vào Chân Vũ Thần Vực.
Điều này không ổn.
Đông Vực vừa mới lấy lại chút sức, mười quân đoàn Man Hoang Vực lần nữa xuất hiện tạo thành đại quân.
– Dịch tiên sinh.
Sau khi nhận được tình báo, Mộc thành chủ cau mày nói.
– Tiếp tục như vậy, đừng nói Huy Hoàng Vương Thành, ngay cả Vương Thành chúng ta cũng không thủ được.
Dịch tiên sinh trầm ngâm giây lát, ngưng trọng nói.
– Thành chủ, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có đi Bắc Trung Ương Vực đầu nhập vào Vân tiểu hữu.
Hai mươi quân đoàn trải qua một trận huyết chiến, tổn thất nặng nề, nếu như không quyết định rút đi, toàn quân sẽ bị diệt.
– Không được.
Mộc thành chủ cự tuyệt.
– Nếu như ta bỏ đi, bách tính trong thành làm sao?
– Thành chủ!
Dịch tiên sinh chân thành nói:
– Lưu Ly Tiên Đế bị cường giả quân địch bắt, pháp thuật đã phân, Đông Vực bị công hãm chỉ là vấn đề thời gian.
– Đã không cách nào chống lại, nên sớm rút lui, đi tụ hợp cùng Vân Phi Dương, sau đó dưới sự thống lĩnh của hắn tiến hành phản kích mới là thượng sách.
Dịch tiên sinh cũng không phải muốn làm kẻ đào ngũ, rất muốn liều chết chém giết cùng đại quân Man Hoang Vực, nhưng lý trí nói cho hắn biết, phải mang quân đoàn còn sót lại đi tìm Vân Phi Dương nương tựa.
Vì sao ư?
Bời vì hai mươi quân đoàn do Vân Phi Dương và Gia Cát Cẩm huấn luyện.
Bọn họ có thể chiến đấu chống lại đại quân của Man Hoang Vực, giữ gìn Đông Vực tránh khỏi toàn quân bị diệt, không bằng để Vân Phi Dương thống lĩnh phát huy lực chiến đấu ngày càng mạnh!
Đạo lý này, Mộc thành chủ hiểu.
Nhưng thân là chủ của một thành, sẽ không làm việc bỏ thành mà đi, cho nên lập tức hạ lệnh, để nữ nhi Mộc Thắng Nam suất quân tiến về Bắc Trung Ương Vực, còn mình thì ở lại tồn vong cùng thành trì!
– Thành chủ!
Dịch tiên sinh theo đại quân rời đi, quay đầu nhìn về phía Vương Thành, trong ánh mắt đục ngầu lấp lóe nước mắt.
Hắn biết, hắn vừa đi liền đại biểu Vương Thành sắp thất thủ.
– Phụ thân!
Mộc Thắng Nam tay ngọc nắm chặt, âm thầm thề.
– Ta nhất định mang bọn hắn tìm đến Vân Phi Dương.
Vài ngày sau.
Hơn mười quân đoàn Vương Thành ra biển, trên đường tiến về Bắc Trung Ương Vực.
Nhưng bọn họ đi không bao lâu, nhóm đại quân Man Hoang Vực thứ hai đã trùng điệp giết tới Vương Thành.
Mộc thành chủ đứng trên tường thành, dưới chân là thanh trường thương sáng như bạc, dưới ánh sáng mặt lộ ra sáng chói mắt.
Cây thương này từng theo hắn chinh chiến sa trường.
Cho đến sau khi trở thành thành chủ Đại Vị Vương Thành thì chưa từng dùng qua.
– Ông bạn già.
Mộc thành chủ nhẹ nhàng giừo tay tay, vuốt trên cây thương, nỉ non.
– Chúng ta đã thật lâu không cùng nhau giết địch rồi.
– Ông!
Trường thương hơi run rẩy, giống như đáp lại.
Mộc thành nhìn ra mấy chục vạn đại quân ngoài thành, cười nói.
– Ngày hôm nay, ngươi và ta thống khoái giết một trận đi.
– Xoát!
Vừa dứt lời, bay người lên, trường thương được lưu giữ đã lâu hiện tại được chủ nhân kích phát, tia sáng càng thêm chói mắt.
Bên ngoài Vương Thành.
Vô số thi thể binh linh Man Hoang Vực chồng lên nhau, máu tươi hội tụ, trong không khí lộ ra mùi máu tươi.
Mộc thành chủ đứng trong đống xác chết, tuy trên người cắm vô số mũi tên cùng binh khí, nhưng thân thể lại vẫn thẳng tắp, không có chút nghiêng ngả.
– Vù vù!
Gió mát phất phơ thổi, thổi tóc Mộc thành chủ rối bời, thân thể vĩ ngạn kia cuối cùng ngã ầm xuống.
Có một số người chết, nhưng tinh thần vĩnh tồn!!
Man Hoang Vực xâm lấn tháng thứ ba.
Vương Thành và Huy Hoàng Vương Thành lần lượt thất thủ, hai vị thành chủ đều tử chiến sa trường!
Không bao lâu.
Sau Đông Vực, hai Vực kế tiếp triệt để luân hãm.
Những võ giả đang kiên trì thủ thành kia nghe ngóng, đều hóa đau thương thành sức mạnh, thề sống chết cùng chống lại đại quân Man Hoang Vực.
Một tháng sau.
Hơn mười quân đoàn Vương Thành tiến vào Bắc Trung Ương Vực, thành công gặp Gia Cát Cẩm.
Khi biết phụ thân tử chiến sa trường, Mộc Thắng Nam khóc lớn một trận, Dịch tiên sinh quỳ xuống nhìn về hướng đông, nước mắt tuôn đầy mặt.
– Thành chủ, Dịch mỗ chắc chắn sẽ báo thù rửa hận cho ngài!- Hai vị xin nén bi thương.
Gia Cát Cẩm an ủi.
Dịch tiên sinh liền nói.
– Gia Cát tướng quân, Vân tiểu hữu đâu?
Gia Cát Cẩm nói:
– Hắn đang dưỡng thương.
Sau trận chiến cùng Hoang Đế, Vân Phi Dương được Nam Cung Mạc Thương mang về Chấn Thiên Đế Thành, một mực dung nhập tạo hóa giới chỉ liệu thương, đến nay vẫn chưa xuất hiện.
Dịch tiên sinh nói:
– Tình huống Chân Vũ Thần Vực vô cùng không ổn, chỉ có Vân tiểu hữu mới có thể lãnh đạo đại quân chống lại Man Hoang Vực, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Vừa dứt lời, không gian lắc lư.
Vân Phi Dương xuất hiện trên tường thành, nhìn sắc mặt hắn lúc này, tác dụng phụ sau khi thi triển Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến đã biến mất, khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
– Vân tiểu hữu!
Dịch tiên sinh vội vàng hành lễ.
Vân Phi Dương kinh ngạc.
– Dịch tiên sinh, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Dịch tiên sinh hai tay nhẹ nhàng run rẩy, buồn nói:
– Vương Thành đã thất thủ, lão hủ cùng quận chúa chỉ có thể đến đây đầu nhập vào ngươi.
– Vương Thành thất thủ?
Vân Phi Dương chau mày, nói:
– Mộc thành chủ đâu?
Dịch tiên sinh nặng nề nói:
– Thành chủ kiên quyết cùng tồn vong với thành trì!
– Đáng giận!
Vân Phi Dương nắm chặt song quyền, ánh mắt lấp lóe sát cơ ngập trời.