Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1905
Chương: Chiến Thư
Đột phá đến đại vị Tiên Vương, thực lực Vân Phi Dương quả thực rất mạnh, nhưng thiếu khuyết vũ kỹ cho nên hiện tại thu được bốn loại vũ kỹ của Vân gia ở Công Pháp Các cũng xem như thu hoạch lớn.
Chỉ riêng Thiên Huyễn Vạn Hóa Chưởng đã vô cùng hi hữu bên trong tầng thứ Tiên Vương, tay không tấc sắt đối địch càng dễ như chơi.
Còn về kiếm pháp truyền thừa thì không cần nói, Vân Phi Dương chủ tu kiếm đạo, nếu phối hợp với Vạn Kiếm Quy Nhất, tất có thể hình thành lực lượng càng cường đại.
Hai loại vũ kỹ truyền thừa khác, một cái là quyền pháp, một cái khác thì thuộc loại hình phòng ngự, lúc chiến đấu tự nhiên phát huy ra năng lực tương ứng.
Sau khi tu luyện vũ kỹ truyền thừa của Vân gia, Vân Phi Dương mới chân chính được gọi là đại vị Tiên Vương, dù sao, vũ kỹ và vũ khí đều đạt đến đúng cấp độ.
Đương nhiên điều này cũng không khiến hắn thỏa mãn, hắn bắt đầu có ý đồ tìm kiếm các loại vũ khí hoặc chí bảo, tiến thêm một bước tăng cường thực lực bản thân.
Đáng tiếc, Vân gia to như vậy, trừ Công Pháp Các cũng không tồn tại các loại hình vũ khí gì.
Vân Phi Dương cũng không uể oải, tự an ủi mình.
-Cũng không tệ, chí ít cũng có rất nhiều vũ kỹ truyền thừa.
Hắn tiếp tục tản bộ bốn phía trong thành trì hoang phế, vô ý đi vào từ đường Vân gia, bên trong thờ phụng rất nhiều bài vị của các tiền bối.
-Tổ tiên Vân Khiếu Thiên linh vị.
Ánh mắt hướng lên bài vị trung tâm cao nhất, Vân Phi Dương nhất thời nổi lòng tôn kính.
Bất kỳ một tông môn nào đều có người khai sáng, bất kỳ một gia tộc nào đều có tổ tiên.
Tổ tiên Vân gia là Vân Khiếu Thiên.
Vân Phi Dương quỳ xuống dập đầu.
-Liệt tổ liệt tông ở trên xin nhận cúi đầu của tộc nhân Vân Phi Dương.
Đột nhiên, từng đợt gió mát ngoài cửa thổi vào, phảng phất như linh hồn lịch đại cường giả Vân gia đang đáp lại.
Vân Phi Dương chân thành nói.
-Nếu là Vân gia dòng chính tự nhiên sẽ gánh vác lên trách nhiệm xây dựng lại Vân gia, quyết không phụ lòng của phụ thân cùng liệt tổ liệt tông.
Ở phàm giới, Thái Vũ an bài cho hắn một nhiệm vụ tái tạo Thần Giới, gánh trách nhiệm cứu vãn thương sinh, khi đó rất muốn cự tuyệt nhưng chỉ có thể gánh vác.
Bây giờ phi thăng đến Chân Vũ Thần Vực, về sau biết được mình là dòng chính Vân gia lại có gánh nặng trên vai.
Không giống với lúc trước, lần này hắn không cự tuyệt mà chủ động, bởi vì huyết dịch chảy xuôi trong người để hắn không thể không đếm xỉa.
Bái tế Vân gia tiền bối xong, Vân Phi Dương rời Ngũ Quang Hồ, trở về Tụ Hưng vương thành, trên thân lại nặng thêm trách nhiệm gầy dựng lại Vân gia.
-Phi Dương ca.
Vừa mới trở về, La Mục đã lên tiếng.
-Cửu Thiên Tiên Tông phái người đưa chiến thư, muốn quyết một trận thắng thua cùng ngươi một tại Khô Sơn.
Vân Phi Dương tiếp nhận chiến thư, cười nhạt một tiếng.
-Ta không đi tìm bọn họ, bọn họ ngược lại tự mình tìm tới cửa.
La Mục nói.
-Phi Dương ca, ta nghe nói Cửu Thiên Tiên Tông rất cường hãn, hoàn toàn không kém gì thế lực nhất lưu của nội vực.
Vân Phi Dương khinh thường nói.
-Tiên Tông cấp bậc này không đáng nhắc tới.La Mục nhất thời im lặng.
Xem ra Phi Dương ca những năm gần đây, không chỉ cảnh giới đề bạt thần tốc, công lực trang bức cũng tăng vọt.
Nếu hắn biết trước đây không lâu, một mình Vân Phi Dương diệt chín trưởng lão đại vị tiên Vương đỉnh phong của Cửu Thiên Tiên Tông cung sẽ không cho rằng đang trang bức.
Ngàn dặm bên ngoài Tụ Hưng vương thành có một mảnh núi trụi lủi bởi vì lâu ngày không có cây cỏ sinh tồn cho nên được gọi Khô Sơn, nếu võ giả Bắc Trung Ương Vực có thù oán gì với người khác lại muốn quyết định sinh tử, phần lớn đều chọn chỗ này.
Cửu Thiên Tiên Tông đưa chiến thư giao chiến trên Khô Sơn cũng có ý muốn cùng Vân Phi Dương quyết chiến sinh tử.
Bởi vì loại hình quyết đấu không phải mang tính chất chiến tranh, sau khi chiến thư được đưa tới thì rất nhiều cường giả nhận được tin tức, ngàn dặm xa chạy tới xem náo nhiệt.
Ngày quyết đấu.
Bên ngoài Khô Sơn sớm đã tụ tập rất đông võ giả, phần lớn bọn họ đến từ các Vực khác, cũng có tán tu Bắc Trung Ương Vực.
Đột nhiên, chín đạo lưu quang phía tới Khô Sơn từ phía Đông phiêu nhiên rơi vào đỉnh núi vuông vức như gương.
Đợi ánh sáng tán đi, chín lão giả tiên phong đạo cốt xuất hiện.
-Trời ơi!
-Tất cả Động Chủ Cửu Thiên Tiên Tông đều đến!
Mọi người khiếp sợ không thôi.
Cửu Thiên Tiên Tông có chín động thiên, người cầm lái mỗi một động thiên được xưng Động Chủ.
Ngày bình thường, cửu đại Động Chủ rất ít lộ diện, lần này cùng lúc xuất hiện tự nhiên nhấc lên chấn động không nhỏ.
-Theo khí tức mà xem, chín Động Chủ này chỉ sợ có thể mạnh hơn người có cảnh giới cấp Tiên Đế.
Một tên cường giả nghiêm trọng nói.
-Chậc chậc.
Có người nói.
-Mọi người đều nói Bắc Trung Ương Vực cường giả như mây, bây giờ thấy một lần quả nhiên danh bất hư truyền.
Bên cạnh một tên cường giả khác lắc đầu.
-Nếu Chấn Thiên Tiên Đế còn, Bắc Trung Ương Vực đã sớm là vực mạnh nhất.
-Đúng như vậy.
Rất nhiều võ giả đồng ý.
Có người nói.
-Mặc dù Vân Phi Dương là con trai của Chấn Thiên Tiên Đế, nhưng muốn đoạt địa bàn trong tay những cường giả này, e rằng vô cùng khó khăn.
-Theo ta thấy, nếu như không kể lực lượng quân đoàn, chỉ cần cửu đại Động Chủ đã hơn hắn.
Nghe thế không khó nhận ra, tất cả mọi người đều thừa nhận binh lính Linh tộc của Vân Phi Dương nhưng không thừa nhận bản thân hắn.
Có thể hiểu được, dù sao, quân đoàn cường đại cũng chỉ là quân đoàn.
Mà tại nội vực, muốn có được sự thừa nhận của người khác, quan trọng nhất vẫn là thực lực bản thân.
Dù ngươi nắm giữ đại quân có thể quét ngang hêt thảy nhưng bản thân lại không giải quyết được một Tiên Nhân, vẫn sẽ bị xem thường.
Lấy Chấn Thiên Tiên Đế làm ví dụ.
Nếu như không phải nắm giữ thực lực cấp Tiên Đế, làm thế nào có thể có Tứ Vương, Tứ Tướng phụ tá?
Thời khắc mọi người nghị luận, phía Tây Khô Sơn bay tới một hàng đạo lưu quang, số lượng khoảng chừng hơn trăm người.
Lưu quang chưa tới thì khí tức khủng bố đã cuốn tới, sắc mặt võ giả ở hiện trường kinh biến, một khắc này bọn họ ý thức được, cảnh giới mỗi người đang đến kia đều từ tiểu vị Tiên Vương trở lên!
Đây là thế lực của phe ta?
Thoáng cái lại đến nhiều Tiên Vương như vậy!
Lưu quang cực tốc bay tới, đứng trước mặt cửu đại Động Chủ.
Đợi ánh sáng tán đi, bọn người La Mục và Vân Lịch xuất hiện, bọn họ khoác chiến giáp tay cầm vũ khí hiên ngang đứng thẳng, khóe miệng hiện ra mỉm cười.
Rất nhiều võ giả thấy thế, càng khiếp sợ không thôi.
Bởi vì trong nhóm người vừa đến, ít nhất có sáu mươi hai tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong!
Không chỉ có tiểu vị Tiên Vương, còn có tám đại vị Tiên Vương, bọn họ cứ như vậy đứng trên đỉnh núi khiến cho người ta rung động!
-Ừm?
Có người híp mắt nhìn về phía trung niên nhân chân trần, cả kinh hô.
-Hoàng Phủ Giám!
-Cái gì? !
Mọi người trừng mắt.
Một trong Tứ Tướng của Chấn Thiên Tiên Đế – Hoàng Phủ Giám, vẫn rất có danh khí, dù sao địa vị của hắn năm đó ở Bắc Trung Ương Vực hoàn toàn không kém gì Tứ Vương.
Đúng vào lúc này lại có một đạo lưu quang bay tới. Người đến chính là Vân Phi Dương, hắn vòng hai tay phía sau, ngự kiếm mà đi, áo dài tung bay nhìn qua rất tiêu sái.