Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1884
Chương: Chiến Đại Vị Tiên Vương Đỉnh Phong
———————
Tin tức chiến đấu tại Bắc Trung Ương vực đã lan khắp nội vực, rất nhiều võ giả không khỏi kinh thán cho dũng khí và năng lực của Vân Phi Dương. Đương nhiên cũng có không ít người tỏ ra lo lắng, tên kia có thể chiến thắng Tứ Đại Thiên Vương?
– Ta nghe nói bốn cựu tướng của Chấn Thiên Tiên Đế đều đã đột phá đến Tiên Đế cấp, Vân Phi Dương muốn đoạt lại thành trì từ trong tay bọn họ, độ khó khăn rất lớn đấy.
– Dù thế nào đi chăng nữa, hắn có can đảm tuyên chiến Tứ Vương, chỉ riêng phần dũng khí này thôi đã đáng giá được ca ngợi!
Rất nhiều người vẫn ủng hộ Vân Phi Dương, dù sao hắn đã làm chuyện người khác không dám làm, vô luận thành công hay không đều đáng được tôn trọng. Thậm chí còn có không ít người bay đến Bắc Trung Ương vực, hi vọng thấy được cảnh chiến đấu của con trai Tiên Đế và cựu tướng.
Lại nói Vân Phi Dương, giờ phút này hắn đang lơ lửng bên ngoài một tòa thành trì, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, mà trên cổng thành đối diện thì có một Đại Vị Tiên Vương đang đứng.
Tòa thành này gọi Thì Quang Vương Thành, đứng trên cổng thành chính là thành chủ Nhâm Thì Quang. Hắn là đại tướng đắc lực của Tô Phiêu Dật, thực lực đã đạt tới Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong.
Một cường giả như vậy đặt ở bất kì một vực nào cũng đều đứng đầu một phương.
Ngoài thành trì, nhóm Hoa Mạc Phi thống lĩnh mười vạn binh sĩ Linh tộc đã nghiêm chỉnh chờ đợi. Trong khoảng thời gian này, Tây Lộ Quân lần lượt công phá mười hai tòa thành trì nằm trong phạm vi vạn dặm xung quanh Đế Thành mà Tô Phiêu Dật nắm trong tay, Thì Quang Vương Thành là tòa thành trì cuối cùng.
Ban đầu nhóm Hoa Mạc Phi dự định tấn công bằng vũ lực, nhưng sự xuất hiện của Nhâm Thì Quang làm bọn hắn bỏ đi suy nghĩ trong đầu. Dù sao đó cũng là một Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong, nếu trực tiếp tham dự chiến đấu, phe mình khẳng định tổn thất nặng nề.
Nên làm gì bây giờ?
Lúc mọi người đang xoắn xuýt thì Vân Phi Dương đứng ra. Mục đích của người này đi theo Tây Lộ quân là vì giải quyết những cường giả bên địch nhân. Mà khi nhìn Nhâm Thì Quang, Vân Phi Dương không chỉ nở nụ cười, trong ánh mắt càng lóe ra chiến ý mãnh liệt.
Sau khi đột phá đến Đại Vị Tiên Vương, hắn còn chưa khảo nghiệm xem lực lượng thế nào, một Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong không thể nghi ngờ là đối thủ khảo nghiệm tốt nhất .
Nhâm Thì Quang cười lạnh nói.
– Ngươi chính là con trai của Chấn Thiên Tiên Đế, Vân Phi Dương?
– Không sai.
Vân Phi Dương cười đáp.
Nhâm Thì Quang thản nhiên nói.
– Tô thành chủ nể tình lão chủ nhân, không đến Chấn Thiên Đế Thành làm khó dễ ngươi, ngươi ngược lại không an phận.
Vân Phi Dương cười nói.
– Nếu ngươi là chủ thành Vương thành của bắc Trung Ương vực, không phải nên chủ động làm lễ quỳ bái khi thấy ta sao?
Nhâm Thì Quang lạnh lùng nói.
– Tiểu tử, dù cho ngươi là Thiếu Đế cũng không có tư cách để bản Vương quỳ lễ.
– Thế thôi.
Vân Phi Dương nhún vai.
– Vậy đừng nói nhảm nữa, mau cút ra đây, đánh với ta một trận.
“Hưu!”
Nhâm Thì Quang bay ra ngoài thành, thực lực Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong bạo phát hình thành làn sóng cuồn cuộn cường thế.
Rất rõ ràng, hắn muốn gây áp lực cho Vân Phi Dương. Nếu đổi lại trước đây, đối mặt với uy áp cường đại như thế, Vân Đại Tiện Thần có thể sẽ có chút khó chịu, nhưng bây giờ lại có thể thản nhiên đối mặt, dù sao, cảnh giới của hắn lúc này cũng đã là Đại Vị Tiên Vương.
“Ồ?”
Nhâm Thì Quang có chút kinh ngạc, hắn khai hỏa toàn bộ thực lực của Đại Vị Tiên Vương hình thành khí tràng cường đại, vậy mà kẻ này không hề nhúc nhích?
– Không hổ là con trai của Chấn Thiên Tiên Đế.
Nhâm Thì Quang thầm khen, đồng thời thu hồi vẻ xem thường, lấy thái độ hết sức chăm chú mà đối mặt với Vân Phi Dương.- Tới đi.
Vân Phi Dương nói.
– Để ta xem một chút, thực lực của một Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong rốt cuộc mạnh cỡ nào.
– Như ngươi mong muốn!
Nhâm Thì Quang vừa dứt lời, áp lực mênh mông và Đạo Ý liền điên cuồng tràn ra hóa thành một bàn tay khổng lồ.
“Vù vù——”
Di Thiên Đại Thủ ầm ầm áp xuống mang theo cuồng phong lãnh lệ không gì sánh bằng, thiên địa trong nháy mắt âm u.
Nhóm tướng quân Hoa Mạc Phi thấy thế đều hãi hùng khiếp vía. Bọn họ không chút nghi ngờ, lực lượng khủng bố như thế một khi đánh vào quân đoàn của mình, tuyệt đối thương vong cực lớn!
– Thực lực Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong đây sao?
Vân Phi Dương cũng nhíu mày. Hắn từng dễ như trở bàn tay chà đạp một người mới vừa đột phá Đại Vị Tiên Vương, cũng đã từng giao thủ với Đại Vị Tiên Vương vững chắc kỳ, nhưng nhìn thấy Đại Vị Tiên Vương đỉnh phong xuất thủ, hắn mới biết được người có thể đạt đến trình độ như thế quả nhiên không phải Tiên Vương vững chắc kỳ hay vừa mới đột phá có thể so sánh.
“Vù vù!”
Đại thủ che trời ngang nhiên áp xuống, trong thời gian cực ngắn, không gian bốn phía bị hung hăng đè ép, cuối cùng hóa thành từng mảnh nhỏ.
Dưới lực lượng kinh khủng, ngoài đối thủ cùng cấp bậc hoặc cường giả Tiên Đế, kết cục của những người khác chỉ có một, vỡ nát như không gian.
Vân Phi Dương vẫn lơ lửng giữa không trung, dù không gian bốn phía vỡ nát, dù uy áp khủng bố điên cuồng lộng hành quấy rối vẫn không hề nhúc nhích.
– Làm sao có thể?
Nhâm Thì Quang thấy thế, trong lòng kinh hãi.
Uy áp và Đạo Ý của mình toàn diện bạo phát, cho dù Tiên Vương cùng cấp cũng rất khó chống đỡ, nhưng tại sao hắn một chút gì cũng không có?
Sắc mặt?
Vân Phi Dương có!
Ngay khi di thiên đại thủ sắp áp xuống, đường cong trên khóe miệng hắn càng cao hơn, tiếu ý càng đậm.
Hắn đang cười?
Nhâm Thì Quang có chút sụp đổ.
“Vù vù——”
Nhưng vào lúc này, cơ thể Vân Phi Dương xuất hiện một cỗ khí tức mắt thường có thể thấy được đang cấp tốc ngưng tụ quanh thân, hình thành kết giới phòng ngự hình tròn.
Nhâm Thì Quang thấy thế, cười lạnh.
– Tiểu tử, chỉ bằng Đạo Giới của ngươi mà có thể chống được một chưởng của bản Vương?
“Vù vù!”
Khi nói chuyện, di thiên đại thủ dưới sự thao túng của hắn mang theo lực lượng càng mạnh hơn ầm ầm nện xuống.
“Ầm ầm!”
Giữa thiên địa truyền đến tiếng nổ, không gian sụp đổ đại diện tích!
“Ừng ực.”
Nhóm người Hoa Mạc Phi hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt. Bọn họ giỏi về lĩnh binh tác chiến nhưng cảnh giới võ đạo cũng không thấp, nên khi nhìn thấy một trận nổ khủng bố như thế, trong lòng cũng bị rung động thật sâu.
Đương nhiên, lúc này vẫn lo lắng cho Vân Phi Dương hơn.
Nổ tung qua đi, dư uy dần dần tiêu tán.
Đạo Giới hình tròn hiện ra trước tiên trong tầm mắt mọi người, nhìn qua không hề sứt mẻ, thậm chí không chút run rẩy, vững như bàn thạch.
Nhóm Hoa Mạc Phi thở nhẹ nhõm một hơi, đồng thời khiếp sợ Vân Phi Dương mạnh mẽ, không ngờ có thể chống được oanh kích kịch liệt như thế.
– Sao…. làm sao có thể?
Sắc mặt Nhâm Thì Quang đại biến.
Một chưởng kia của mình ẩn chứa lực lượng cực mạnh, Đạo Giới của tên kia không chỉ không vỡ nát, mà còn không hề rung lên.
“Hưu!”
Đột nhiên, Đạo Giới tiêu tán, Vân Phi Dương đứng giữa không trung thất vọng lắc đầu.
– Tiên Vương đỉnh phong, cũng không có gì hơn cái này.
– Đáng giận.
Sắc mặt Nhâm Thì Quang khó coi đến cực hạn.
Vân Phi Dương cười nói.
– Tiếp theo, đến lượt ta xuất thủ.
“Hưu!”
Vừa dứt lời, hắn biến mất tại chỗ, mà khi xuất hiện lần nữa đã đi tới trước người Nhâm Thì Quang, quyền phải ngưng tụ lực lượng cuồng bạo, hung hãn đập tới.
Một đòn tấn công nhìn như rất bình thường nhưng rõ ràng thấy tốc độ của Vân Phi Dương đã tăng tiến cực lớn sau khi đột phá!
“Ông!”
Trong nháy mắt Vân Phi Dương xuất thủ, trước người Nhâm Thì Quang nhất thời ngưng tụ ra Đạo Giới.
“Oanh!”
Quyền đầu cuồng bạo nện lên.
“Rắc rắc rắc——”
Một lát sau, Đạo Giới bố trí trước người Nhâm Thì Quang xuất hiện vết rách, cũng lấy tốc độ cực kì nhanh mà vỡ nát!