Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1878
- Home
- Siêu Thần Yêu Nghiệt
- Chương 1878 - Chính Thức Giới Thiệu Một Chút, Ta Gọi Vân Phi Dương
Chương: Chính Thức Giới Thiệu Một Chút, Ta Gọi Vân Phi Dương
———————
-Ngươi bây giờ có năng lực tự bạo sao?
Vân Phi Dương cười nói, tên Tiên Vương họ Tống mặt xám như tro.
Linh hồn lực cường đại không chỉ có áp chế thân thể hắn còn ngăn chặn tư duy và linh hồn câu thông tiên hạch.
Lúc này, hắn căn bản không có năng lực để thực hiện tự bạo linh hồn, chỉ có thể như con cá trên thớt, mặc người chém giết.
Mặt khác, ba Tiên Vương còn lại cũng nản lòng thoái chí.
Thực khi bọn hắn biết được linh hồn lực Vân Phi Dương đạt đến Tiên Đế cấp thì việc đào thoát đã không còn bất cứ hy vọng.
Lan Lăng Tiên Vương thì vô cùng kích động, dù sao hắn vẫn muốn lập tức giết chết bốn tên hung thủ đã huyết tẩy thành trì của mình.
Để hắn càng kích động là Vân Phi Dương không tính xuất thủ, mà chỉ nói.
-Ngươi đến kết thúc cho bọn họ đi.
-Tốt!
Ánh mắt Lan Lăng Tiên Vương nóng rực, kéo lấy thân thể đang thụ thương từng bước đi tới, ánh mắt phát ra tia lạnh lùng.
-Nhớ kỹ.
Vân Phi Dương nói.
-Giữ toàn thây.
Đây chính là bốn đại vị Tiên Vương, nếu Bách Quỷ Dạ Hành chưởng khống sẽ an trí tại Chấn Thiên Đế Thành, tuyệt đối là cánh tay nhất lực.
Lan Lăng Tiên Vương gật đầu, đi đến trước mặt cường giả họ Tống, một tay dán trên đầu hắn, lạnh lùng nói.
-Thời điểm ngươi huyết tẩy Lan Lăng Vương thành ta có nghĩ đến kết quả này!
Không có, tuyệt đối không có.
Tiên Vương họ Tống và ba cường giả kia khẳng định, kế hoạch liên minh tỉ mỉ cẩn thận của bọn hắn nhất định có thể dễ như trở bàn tay tiêu diệt Lan Lăng Vương thành.
Lan Lăng Tiên Vương mang theo hận ý cùng tức giận điều động linh hồn lực còn lại không nhiều của mình dung nhập vào trong thức hải Tống Tiên Vương, mở ra tàn phá điên cuồng nhất.
Đổi lại lúc trước, với trạng thái hiện tại của hắn thì không có khả năng dung nhập linh hồn lực vào thức hải đối phương, thậm chí còn có thể gặp phản phệ.
Nhưng nhờ có Vân Phi Dương, linh hồn lực Tiên Đế cấp một mực áp chế tên Tiên Vương họ Tống, triệt để đánh mất sức chống cự của hắn.
-Aaaa…..!
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra phủ thành chủ khiến cho người nghe không chịu được mà rùng mình.
-Ha ha ha!
Lan Lăng Tiên Vương dữ tợn cười ha hả.
Dùng linh hồn lực còn lại của bản thân không kiêng nể gì tàn phá Thức Hải của Tiên Vương họ Tống cho đến khi triệt để phai mờ.
Trên đời này, không có gì thoải mái hơn việc báo thù rửa hận.
Dần dần, sau mọi loại tra tấn thống khổ, hai con ngươi Tiên Vương họ Tống mất lộng lẫy, khuôn mặt dữ tợn cứng ngắc.
Một tên cường giả cấp đại vị Tiên Vương cứ như vậy bị tàn phá linh hồn triệt để mà chết, nếu không có có Vân Phi Dương đang áp chế, thi thể cũng đã ngã xuống đất.
Trong nháy mắt Tiên Vương họ Tống chết, một đạo lưu quang âm u từ bên trong thân thể Vân Phi Dương bay ra, lặng yên dung nhập vào thi thể, bắt đầu tu hú chiếm tổ chim khách.
Lan Lăng Tiên Vương cũng cảm thấy không ổn, khó khăn đứng dậy, bước đến một tên Tiên Vương khác, sát khí trong ánh mắt càng nồng đậm.
-Aaaa……….!
-Aaaa……….!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền lại.
Sau nửa canh giờ, bốn Tiên Vương huyết tẩy Lan Lăng Vương thành đều bị Lan Lăng Tiên Vương công kích linh hồn tàn nhẫn mà chết.
Mà Bách Quỷ Dạ Hành cũng dung nhập ngay bên trong bốn bộ thi thể, thành công chưởng khống.
-Ha ha ha!
Tự tay mình giết chết tên hung thủ cuối cùng làm Lan Lăng Tiên Vương càng cười ha hả.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Người này mặc dù đã báo thù lớn nhưng gần như phát cuồng mà cười, kì thực là một tiếng cười bi thương bất đắc dĩ.
Dù sao, thành trì mình chưởng khống đã hóa thành phế tích, các thần dân ngã xuống hết, đối với một người thống trị mà nói, tâm hồn đã bị đả kích trầm trọng.
-Tiểu hữu.
Lan Lăng Tiên Vương thu hồi nụ cười, đưa lưng về phía hắn nói.
-Đa tạ.
Vừa dứt lời, một đạo lưu quang bay tới.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ tay lên tiếp nhận vật đang bay tới, một bản bí tịch cổ lão, phía trên khắc mấy chữ —— Đạo Hóa Kinh tàn quyển.
Trải qua nhiều năm, hắn rốt cục tìm được toàn bộ tàn quyển.
-Tiểu hữu.
Nhưng vào lúc này, Lan Lăng Tiên Vương lại nghiêm trọng nói.
-Lan mỗ có một chuyện muốn nhờ.
-Chuyện gì?
Vân Phi Dương ném tàn quyển vào tạo hóa giới chỉ, nhìn về phía bóng lưng tang thương xuống dốc kia.
Lan Lăng Tiên Vương nói.
-Xin hãy để Vương Thành ta mai táng cùng với nơi này.
Tòa thành trì này đã từng là Tiên Nhân cấp, về sau được hắn chưởng khống, hao phí tâm huyết hơn một vạn năm, chậm rãi trưởng thành, chậm rãi cường đại.
Bây giờ bị tặc nhân hủy hoại trong chốc lát, tất nhiên đau lòng không thôi.
Mà Lan Lăng Tiên Vương cũng biết, mình đang chịu trọng thương, tuy có thể sống tạm, cảnh giới cũng giảm lớn khó hồi phục, cho nên dự tính chôn cùng thành trì.
-Ta đáp ứng ngươi, nhưng…
Vân Phi Dương nghĩ một lát, chân thành nói.
-Chỉ táng Vương Thành dưới đất, còn ngươi, phải đi theo ta.
Đây là một đại vị Tiên Vương, vẫn là thành chủ, khẳng định có kinh nghiệm quản lý thành trì, hắn có tác dụng lớn, làm thế nào có thể để hắn chết theo Vương Thành.
Lan Lăng Tiên Vương dù sao cũng là thành chủ một phương, đương nhiên hiểu được ý Vân Phi Dương .
Hắn lắc đầu.
-Thương thế Lan mỗ cực nặng chẵng khác nào phế nhân, đã không có bất kỳ giá trị gì.
Vân Phi Dương nói.
-Chỉ cần còn có một hơi thở, dù phế nhân ta cũng có thể chữa trị được.
Lan Lăng Tiên Vương đang nản lòng thoái chí khẽ giật mình, vội vàng xoay người.-Ngươi biết y đạo?
-Có biết một chút.
Vân Phi Dương khiêm tốn cười nói.
Lan Lăng Tiên Vương đại hỉ, hắn thấy người trẻ tuổi kia là cường giả Tiên Đế cấp, nói như vậy không giống như chỉ hiểu một chút.
Được lực lượng nào đó gia trì, Lan Lăng Vương hóa thành thành phế tích, chìm vào lòng đất.
Cuối cùng, Tây Vực triệt để mất đi một tòa Vương Thành, mà vị chủ nhân thành trì kia còn trở thành người hầu, theo Vân Phi Dương rời đi.
Vài ngày sau, hai người xuất hiện trước vùng biển khi đến Trung Ương Vực.
Trong khoảng thời gian này, Vân Phi Dương dựa vào sinh mệnh thuộc tính và đan dược tốt nhất chữa trị thương thế cho Lan Lăng Tiên Vương khôi phục như lúc ban đầu.
-Tiểu hữu.
Lan Lăng Tiên Vương nghiêm trọng nói.
-Lan Lăng ta nguyện thề chết cũng sẽ đi theo ngươi!
Một người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện tại phủ thành chủ không chỉ giúp mình tự tay giết cừu địch, còn trị hết thương thế vô cùng nghiêm trọng của bản thân, tự nhiên cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Chỉ là khi hắn đi theo Vân Phi Dương qua Hải vực đi vào Bắc Trung Ương Vực, đứng trước Chấn Thiên Đế Thành thì há to mồm.
-Tiểu hữu….
-Nơi này là Đế Thành Chấn Thiên Tiên Đế!
Lan Lăng Tiên Vương mặc dù là người Tây Vực nhưng lúc còn trẻ từng đến này chiêm ngưỡng qua Đế Thành do một cường giả Cửu Đế tạo nên.
-Đúng vậy.
Vân Phi Dương cười nói.
Lan Lăng mờ mịt.
-Tiểu hữu ngươi tới đây làm gì?
Vân Phi Dương xoay người, nhếch miệng cười nói.
-Chính thức giới thiệu một chút, ta tên Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương?
Cái tên này rất quen tai, giống như đã nghe nói qua ở đâu.
Lan Lăng cố gắng nhớ lại rất nhanh hắn nghĩ đến một người, cả người nhất thời ngây ra tại chỗ, tròng mắt kém chút rơi ra ngoài!
Một lúc sau, hắn run rẩy nói.
-Ngươi…. ngươi ngươi là Vân Phi Dương?
-Không thể giả được.
Vân Phi Dương cười nói.
Khi được đối phương khẳng định, khóe miệng Lan Lăng Tiên Vương kịch liệt co quắp, nội tâm cũng nhấc lên sóng biển ngập trời!