Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1870
Chương: Tây Vực Gặp Cố Nhân
Lúc Vân Phi Dương đi vào Thanh Liên phong ấn đài, từng lấy ra một bầu rượu, đỗ tlên mặt đất, cho nên đột nhiên nghê câu”Rượu của ngươi, Bản Đế uống” để hắn nghĩ đến Thanh Liên Tiên Đế!
Không đúng.
Hắn không phải đã chết rất lâu rồi sao?
Chẳng lẽ, có một tia linh hồn vẫn còn tồn tại bên trong Phong Thiên Đại Trận?
Vân Phi Dương suy đoán, lại không tính trở về Thanh Liên phong ấn đài tìm tòi hư thực mà tiếp tục theo hai gia chủ tiến về Công Dã gia.
Hắn biết, nếu quả thật vẫn còn tồn tại một tia linh hồn của Thanh Liên Tiên Đế thì vừa rồi âm thanh yếu ớt như vậy đại biểu cho đã triệt để phai mờ, mình coi như đi qua cũng không có ý nghĩa gì.
-Tiền bối.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
-Không thể mặt đối mặt uống rượu cùng ngươi quả thật tiếc nuối của nhân sinh.
Lúc trước hắn vẫn không nghĩ ra, tại sao mình lại đến bái tế Thanh Liên Tiên Đế, cho đến khi tu sửa phong ấn bị tổn hại mới hiểu được, nguyên lai mình và vị cường giả kia từng cùng một đường.
Sau vạn năm bị trấn áp, Vân Phi Dương gánh lấy trách nhiệm xây dựng lại Thần Giới, Thanh Liên Tiên Đế lấy tinh huyết và linh hồn bố trí kết nối Phong Thiên Đại Trận hai Vực.
Hai người làm chuyện khác biệt nhưng đều có một điểm giống nhau, cứu vãn thương sinh.
Vân Phi Dương diệt đi vòng xoáy thôn phệ đang không ngừng khuếch trương để tránh việc vô số đại lục bị thôn phệ, Thanh Liên Tiên Đế xả thân thủ vì bảo hộ Chân Vũ Thần Vực gần trăm vạn năm giúp thương sinh có thể an ổn sinh tồn.
Bọn họ là người đi cùng một đường.
Bất quá, Vân Phi Dương cứu vãn vô số sinh linh cũng không có vẫn lạc, không chỉ có bước vào Chân Vũ Thần Vực, còn đang không ngừng đi đến cảnh giới cao hơn.
Thanh Liên Tiên Đế còn hi sinh bản thân, rơi vào kết quả bi thảm, vĩnh viễn không luân hồi.
…
Về đến Công Dã gia, Vân Phi Dương nghỉ ngơi một ngày liền lên đường rời đi.
Hắn phải nhanh một chút tìm đến Tiên Vương tàn quyển sau cùng, từ đó tu luyện Đạo Hóa Kinh hoàn chỉnh.
-Nam Cung lão đệ.
Công Dã Lễ Hách đưa tiễn Vân Phi Dương, cảm khái vô hạn nói.
-Thành tựu tương lai người này, không thể đánh giá.-Đúng vậy.
Nam Cung Thường Tư đồng ý.
Nếu như nói, lúc trước hai gia chủ chỉ kiêng kị Thái Vũ mới tôn trọng Vân Phi Dương, hiện tại tuyệt đối là triệt để tôn trọng.
Dù sao, tại tiểu vị Tiên Vương đột phá linh hồn lực trước một bước đến Tiên Đế cấp, thực sự quá yêu nghiệt.
Đương nhiên Công Dã Lễ Hách và Nam Cung Thường Tư cũng rõ ràng.
Vân Phi Dương mạnh không chỉ linh hồn lực, thực lực, Đạo Ý đều siêu việt cảnh giới, mà đây mới đáng sợ!
Đừng nói thế hệ trẻ nhà mình không người nào là đối thủ của hắn, kể cả trưởng lão đại vị Tiên Vương cũng chưa chắc đấu thắng.
Nam Cung Thường Tư nghiêm trọng nói.
-Hậu bối trẻ tuổi yêu nghiệt như thế, không biết về sau trưởng thành có thể chạm đến cảnh giới phía trên Tiên Đế hay không…
-Khó mà nói được.
Công Dã Lễ Hách nói.
Bọn họ tán đồng tư chất Vân Phi Dương nghịch thiên nhưng lại hoài nghi có thể đột phá đến phía trên Tiên Đế hay không, dù sao, cường giả siêu thoát Thiên Đạo chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Dù Thanh Liên Tiên Đế đã từng cường đại trước kia cũng chỉ đến gần vô hạn cấp bậc kia, còn chưa có chân chính bước vào.
…
Tây Vực.
Vực lớn nhất Chân Vũ Thần Vực.
Tây Nam Vực chỉ bằng một phần mười Tây Vực.
Hơn một tháng sau, Vân Phi Dương rốt cuộc cũng bước vào Vực rộng nhất cũng là nơi hỗn loạn nhất.
Bắc Trung Ương Vực cũng rất hỗn loạn, nhưng nguyên nhân hỗn loạn là không có Tiên Đế tọa trấn, mà Tây Vực lại có hai tên Tiên Đế tọa trấn, thế lực khắp nơi đấu tranh lẫn nhau, có thể nói loạn từ bên trong.
Không có cách nào, Tây Vực quá lớn, thế lực cũng rất nhiều.
Bọn họ cần tư nguyên, cần địa bàn cho nên không thể tránh phát sinh xung đột.
Cái này không sai.
Vân Phi Dương đi vào Tây Vực, còn chưa tìm được một tòa thành trì ra dáng để đặt chân thì lần lượt đã đụng phải mấy nhóm người chém giết cùng một chỗ.
Nguyên nhân bọn họ động thủ phần lớn là vì tinh hạch và Tiên thạch, ra tay giết hại nhau rất bưu hãn, rất hung ác.
-Thật loạn.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, tiếp tục đi đường.
Hắn hoàn toàn không để những trận chém giết này trong lòng.
Đương nhiên, có võ giả Tây Vực không có mắt muốn ngăn đường ăn cướp Vân Đại Tiện Thần, kết quả không nói cũng biết, đầu một nơi thân một nẻo.
Vân Phi Dương ta không ăn cướp các ngươi đã không tệ, lại dám đánh cướp lão tử?
Đi được một đoạn thì có mười mấy võ giả đuổi tới, cản Vân Phi Dương lại.
-Đại ca!
Một tên võ giả cả giận nói.
-Tên này đã giết tam đương gia!
-Tiểu tử!
Ánh mắt kẻ được gọi đại ca âm sâm nói.
-Dám giết tam đệ Hắc Hổ của ta, ngươi thật không muốn sống nữa.
-Nếu không muốn chết…
Vân Phi Dương lạnh lùng nói.
-Mau…cút.
-Hắc.
Đầu mục gọi Hắc Hổ cười lạnh một tiếng, sau đó hạ lệnh.
-Các huynh đệ, bắt hắn chặt thành thịt vụn để tế điện tam đương gia!
Mười mấy võ giả cùng nhau lấy đại đao, ánh mắt ẩn chứa sát cơ.
Vân Phi Dương xoay người, lạnh lùng nói.
-Một đám rác rưởi.
Hai chữ rác rưởi vừa dứt, những võ giả đó nhao nhao bạo thể mà chết, hóa thành một mảnh huyết vụ.
Hắc Hổ hoảng sợ co quắp ngã xuống đất.
Người trẻ tuổi trước mắt chỉ dùng ánh mắt quét qua một lược, mấy chục người bên mình bạo thể ngay tại chỗ, thực sự quá kinh khủng!
Vân Phi Dương cũng không để ý đến hắn, quay người tiếp tục đi.
Hắc Hổ đè ép hoảng sợ, té cứt té đái chạy trốn.
Nhưng chỉ đi một bước lại cảm giác linh hồn lực khủng bố cuốn tới, trong nháy mắt tràn vào thức hải và thân thể hắn.
-Không…
Thân thể Hắc Hổ nổ tung hóa thành mưa máu.
Vị đầu mục này trước khi chết rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân mấy chục huynh đệ của mình chết như thế nào.
Chết như thế nào?
Bị linh hồn khủng bố xâm nhập, nháy mắt bạo thể!
Linh hồn Vân Phi Dương thành Đế, bây giờ giết những võ giả tiên nhân cấp này, chỉ cần một ánh mắt.
…
Sau nửa canh giờ, Vân Phi Dương rốt cuộc tiến vào một tòa thành trì quy mô coi như không tệ.
Võ giả nội thành cũng không nhiều, bởi vì bọn hắn đều tiến về thiên đấu thú trường trong thành để xem một võ giả đang chém giết với hung thú.
-Bên ngoài loạn như vậy, bọn họ vậy mà còn có tâm tình xem náo nhiệt.
Vân Phi Dương lắc đầu, vốn dự định tìm một nơi nghỉ chân, lại ngoài ý muốn phát hiện người đang đang chém giết hung thú trong thú trường khá quen.
Người kia loã lồ nửa người trên, phía sau bị thương nhiều chỗ, máu tươi chảy ròng, nhưng ánh mắt lại lóe ra vẻ bất khuất.
Hắn là ai?
Hắn là người đứng đầu Thiên Tinh Bảng Thiên Kiêu Điện, Hiên Viên Vấn Thiên!
Vân Phi Dương thì thầm.
-Xem ra, học trưởng phi thăng Chân Vũ Thần Vực bị truyền tống đến Tây Vực.
Đúng vào lúc này, hung thú thực lực có thể so với Tiên Nhân đại viên mãn đột nhiên xông lại, nanh vuốt sắc bén bộc lộ ra tia âm u.
Hiên Viên Vấn Thiên đã suy yếu đến cực độ, đối mặt với đột kích của mãnh thú, khóe miệng gian nan hiện ra một tia đắng chát.
-Ha ha ha, tên kia sắp chết!
-Ta cũng đã nói, một gia hỏavừa mới phi thăng đến làm sao có thể đấu qua được hung thú Tiên Nhân đại viên mãn chứ?
Trên quan chiến đài, rất nhiều võ giả nhếch miệng cười rộ lên.
Nhưng nụ cười bọn họ bỗng im bặt, bởi vì thời điểm hung thú sắp hạ sát Hiên Viên Vấn Thiên thì có một bóng người phiêu nhiên xuất hiện.
Một khắc này, thời gian phảng phất như đứng im.
Hung thú đang tức giận gào thét thì bị dừng lại giữa không trung, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Vân Phi Dương đứng nghiêm, quay người cười nói.
-Học trưởng, đã lâu không gặp.
Vừa nói xong hung thú liền nổ tung, huyết nhục văng tung tóe.
Hiên Viên Vấn Thiên vốn cho rằng mình hẳn phải chết nhưng lại không ngờ sự việc thay đổi, khi nhìn rõ tướng mạo người đã đến giúp thì khó có thể tin, cả kinh hô to.
-Vân… Vân học đệ?