Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1868
Chương: Linh Hồn Thành Đế
Công Dã Lễ Hách và Nam Cung Thường Tư đuổi tới nơi, với thực lực của bọn họ thì dễ như trở bàn tay chữa trị sơ hở bị hao tổn.
Nhưng Vân Phi Dương không cho phép.
Bởi vì sao có thể bỏ qua cơ hội cường hoá linh hồn tốt như vậy, cho dù có hộc máu thì cũng phải cắn răng chịu đựng.
Đây là Vân Phi Dương.
Nguyện vọng muốn trở nên cường đại vĩnh viễn chiếm vị trí tối cao, dù đối mặt oanh kích của hai Đại Hoang Vương nhưng không lùi bước.
Công Dã Lễ Hách và Nam Cung Thường Tư vẫn luôn cho rằng Vân Phi Dương phụng mệnh Thái Vũ tiền bối đến đây phong ấn, cho nên mới để như vậy.
Nếu bọn họ biết lúc trước đều là lời nói dối, Thái Vũ cũng không có mệnh lệnh Vân Phi Dương tới, khẳng định sẽ trực tiếp ra tay.
Dù sao thì Thanh Liên phong ấn đài dùng để phong ấn điểm kết nối giữa Chân Vũ Thần Vực và Hoang Man Vực, nếu như có sơ xuất dẫn đến đại trận vỡ nát, vậy thì đồng nghĩa với việc xảy ra đại sự.
Đáng tiếc.
Hai người không biết.
Sau khi Vân Phi Dương bộc phát ra linh hồn lực ngày càng cường đại, bọn họ trái lại còn kinh ngạc cảm thán, không thẹn là đồ nhi của Thái Vũ tiền bối.
“Bùm!”
“Bùm!”
Hai gã Đại Hoang Vương bên Hoang Man Vực vẫn không ngừng công kích, lưu quang phong ấn vẫn luôn run rẩy.
Hai người hết sức buồn bực.
Lực lượng được gia cố trên lưu quang phong ấn rõ ràng không quá mạnh, hẳn có thể đột phá dễ như trở bàn tay, kết quả là đến giờ vẫn chậm chạp không thể mở ra.
Thậm chí, sức mạnh của linh hồn ẩn chứa trong trận pháp không ngừng tăng lên, khiến cho bọn họ không thể không suy đoán, chẳng lẽ Chân Vũ Thần Vực đã có thêm võ giả mạnh hơn tới, hiện tại đang hiệp lực gia cố trận pháp?
Quả thật có người đến.
Nhưng vẫn chỉ có một mình Vân Phi Dương gia cố Phong Thiên Đại Trận.
Giờ phút này hắn đã mở ra toàn bộ linh hồn lực, Đạo Anh trong không gian Đạo Ý cũng không ngừng phóng thích Đạo Ý.
– Đừng dừng lại, tiếp tục đi.
Khôi Tinh dừng lại, thần sắc của hắn ngưng trọng.
– Chúng ta cần phải nhanh chóng phá vỡ nó, không thể lãng phí thời gian.
Lý Thế Gia đồng ý.
– Được thôi.
Bọn họ phụng mệnh của Hoang Đế tiến đến phá hư phong ấn, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị phạt.
“Xoẹt!”
Khôi Tinh đứng dậy, bỗng nhiên vung đôi tay, linh hồn cường đại và đạo ý gào thét ra, hiển nhiên muốn dùng hết toàn lực.
Lý Thế Gia theo sát sau đó, bộc phát linh hồn và đạo ý mạnh nhất.
– Hai Đại Hoang Vương nghiêm túc rồi!
– Lần này thì lỗ thủng kia sẽ bị thổi bùng!
Võ giả Hoang Man Vực chờ mong.
Bọn họ vẫn luôn chờ đợi phong ấn bị phá, chờ đợi có thể đi vào Chân Vũ Thần Vực.
“Vù vù!”
Hai Đại Hoang Vương bộc phát ra toàn bộ linh hồn lực, như hai thanh kiếm vô cùng sắc bén hung hăng đâm vào lỗ thủng.
“Bùm! Bùm!”
Trong khoảnh khắc, có hai tiếng vang lớn truyền đến.
Vân Phi Dương đột nhiên chịu một tác động rất lớn đến tâm trí, cổ họng tức khắc nảy lên một búng máu.
“Phụt!”
Máu tươi văng ra.
Nhưng Vân Phi Dương chỉ phun ra một ngụm máu, phong ấn được gia cố thêm nên hắn đủ ngoan cường để chống lại sự oanh kích của hai Đại Hoang Vương.
– Không thể nào!
– Hai Đại Hoang Vương thế mà không thể phá vỡ!
Nhìn thấy lỗ thủng không bị mở rộng, võ giả Hoang Man Vực tức khắc mở to hai mắt.
Linh hồn lực vừa rồi đứng cách rất xa mà còn có thể cảm nhận được sự khủng bố, thế mà lại không thể lay động phong ấn một chút, thật sự không thể tưởng tượng!
Sắc mặt của Lý Thế Gia và Khôi Tinh đều ngưng trọng.
Lần này tuy rằng không có tiến triển, nhưng bọn hắn cũng cảm nhận được một loạt oanh kích vừa rồi cũng đã khiến cho lực lượng chống cự của đối phương có dấu hiệu khó chống cự nổi.
Cái này đại biểu cái gì?
Đại biểu rằng cường độ nhóm võ giả phòng ngự phong ấn ở Chân Vũ Thần Vực lớn nhất chỉ ở Tiên Vương, không phải Tiên Đế.
Cũng tốt.
Vẫn còn cơ hội!
Lý Thế Gia và Khôi Tinh thoáng nhìn nhau rồi lại sử dụng toàn bộ linh hồn lực, công kích về phía lỗ thủng.
“Bùm!”
“Bùm!”
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc truyền đến.
Nhưng khi các võ giả Hoang Man Vực nhìn qua, khóe miệng bọn họ trở nên run rẩy, bởi vì lỗ thủng nhỏ trên lưu quang vẫn không mở rộng thêm được tẹo nào.
– Không có khả năng!
Khôi Tinh có chút sụp đổ.
Sau vụ oanh kích đầu tiên thì lực lượng gia cố phong ấn đã có dấu hiệu chống đỡ không nổi, nhưng tại sao bọn hắn công kích lần thứ hai mà vẫn không thể phá vỡ?
Lý Thế Gia nhíu mày nói.
– Có lẽ bên kia đã thay đổi một đám võ giả gia cố phong ấn khác.
Khôi Tinh tán đồng.
– Có khả năng.
“Hừ.”
Lý Thế Gia khinh thường.
ổ ố ầ ố ể ố- Bổn vương muốn nhìn xem, Chân Vũ Thần Vực rốt cuộc có bao nhiêu người có thể chống lại công kích của hai ta.
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
Vừa dứt lời, hai người phi thường ăn ý mà tấn công thêm lần nữa, mà lần công kích này vẫn mạnh mẽ như hai lần trước.
Đương nhiên.
Kết quả cũng giống nhau.
Lực lượng gia cố lưu quang kia vẫn ở vào trạng thái khó có thể chống đỡ, nhưng lỗ thủng lại vẫn không có vỡ vụn, cũng không hề mở rộng.
Lý Thế Gia và Khôi Tinh nhận định Chân Vũ Thần Vực đã thay đổi một nhóm võ giả khác, cho nên cũng không nhụt chí, một lần nữa lại ngưng tụ linh hồn lực đánh vào.
“Bùm! Bùm!”
Hoang Man Vực.
Nhóm võ giả kinh hồn táng đảm nghe từng tiếng nổ mạnh truyền đến.
Nhưng.
Với sự công kích liên tục của Lý Thế Gia và Khôi Tinh, Vân Phi Dương lại chỉ hộc máu liên tục.
Có thể nói.
Mỗi một lần đối phương công kích thì gia hỏa này sẽ phun ra một ngụm máu.
Nếu đổi lại người khác, hộc máu như thế thì đã sớm hư thoát, nhưng Vân Phi Dương sau mỗi lần hộc máu, thần sắc càng thêm tinh thần.
Vì sao?
Bởi vì giờ phút này hắn đang điên cuồng vận chuyển Đoán Hồn Điển, mỗi lần gặp oanh kích thì linh hồn bị hao tổn sẽ được nhanh chóng tu sửa.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, bị thương, tu sửa, tự nhiên sẽ đạt đến một loại tác dụng là ma luyện linh hồn.
Có thể nói, hiện tại Vân Đại Tiện Thần đang ở vào trạng thái càng bị đánh thì linh hồn sẽ càng mạnh mẽ.
Huống hồ, tấn công linh hồn hắn vẫn là hai gã Đại Hoang Vương, có thể sánh bằng với hai Tiên Vương đỉnh phong, tốc độ trưởng thành có thể nói nhanh như chớp.
Đương nhiên cũng phải trả giá đắt.
Vân Phi Dương chống lại sự oanh kích của hai người, thống khổ đến từ linh hồn cùng thống khổ do vận chuyển của Đoán Hồn Điển phi thường to lớn.
Nếu người không có ý chí kiên định, không nói sẽ trực tiếp tử vong, nhưng cũng sẽ chống đỡ không nổi mà bất tỉnh.
Nhìn Vân Phi Dương.
Giờ phút này, hắn đang tiếp nhận tra tấn linh hồn, ngoại trừ trán đầy mồ hôi và khuôn mặt nhăn nhó, lại không rên một tiếng.
Có trả giá thì sẽ có hồi báo.
Lý Thế Gia và Khôi Tinh không ngừng công kích, linh hồn lực của Vân Phi Dương không ngừng chịu đựng, không ngừng tu sửa, cường độ càng ngày càng bay cao.
Ba ngày sau.
Quanh thân Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện thuộc tính cuồn cuộn ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được, rồi đột nhiên thuộc tính phi thẳng lên trời cao vô tận.
– Đây là……
Công Dã Lễ Hách và Nam Cung Thường Tư thấy thế, không thể tin vào mắt mình, sửng sốt la lên.
– Linh hồn thành Đế!
“Vụt!”
“Vụt!”
Thuộc tính gần như thực chất hóa xuất hiện từ trong cơ thể của Vân Phi Dương vẫn tiếp tục lên cao, cuối cùng tan vào mây trời.
Từ xa nhìn thì nó giống như một đầu dây nối liền trời đất.
– Má ơi!
– Đó là cái gì?
– Trời ạ, đây là linh hồn thành Đế!
– Có võ giả có linh hồn bước vào Tiên Đế cấp!
Tất cả các Vực, tất cả thành trì, tất cả võ giả của Chân Vũ Thần Vực đều thấy được ánh sáng nối liền thiên địa, ánh mắt hiện ra chấn động.