Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1856
Chương: Công Dã Gia Tộc
Tiên Vương tàn quyển có sáu bản, khẩu quyết Đạo Hóa Kinh cũng có sáu đoạn, Vân Phi Dương bây giờ thu được một, hai, ba và sáu, và khẩu quyết diễn hóa từ Tứ Môn Kinh.
Nói cách khác, khẩu quyết Tứ Môn Kinh diễn hóa ra không phải bốn thì cũng là năm.
Vân Phi Dương không dám tu luyện.
Dù sao, khẩu quyết Tứ Môn Kinh diễn hóa ra có thể thông dụng, nhưng trực tiếp tu luyện khẩu quyết đoạn thứ sáu, xuất hiện ngoài ý muốn thì phiền phức.
Cho nên vì lý do an toàn, hắn cất giữ tốt bản Tiên Vương tàn quyển thứ sáu, sau đó mang theo Mục Oanh và thạch quan trở về khu mộ chủ.
Đồ vật đạt được, hắn sẽ không quấy rầy chủ mộ, sau khi tạ lễ, hắn để Mục Oanh lần nữa phong ấn thạch quan vào trong không gian.
-Vân đại ca.
Giải quyết xong, Mục Oanh lên tiếng.
-Trong mộ không có vật gì đáng tiền nữa.
Vân Phi Dương nói.
-Chúng ta đi thôi.
Hai người hướng về cửa mộ.
Trên đường, Vân Phi Dương còn đang nghĩ, chủ mộ sở dĩ có Tiên Vương tàn quyển, chắc lúc còn sống cướp được, khó có thể hóa giải đạo ý bên trong chỉ có thể để thọ nguyên hao hết rồi đưa vào trong mộ địa.
-Vân đại ca.
Mục Oanh dừng lại nói.
-Lối ra lại bị phong ấn để muội phá giải.
-Ừm.
Vân Phi Dương thu hồi suy nghĩ lung tung.
Lưu quang lấp lóe, Bát Quái Càn Khôn Đồ xuất hiện, Mục Oanh lần nữa dựa vào phương pháp đặc thù phá giải phong ấn cửa mộ.
-Ừm?
Bên ngoài, đại vị Tiên Vương vừa mới dẫn người rời đi nhất thời ngừng chân, cau mày.
-Lại có người phá giải phong ấn của ta!
-Đi, trở về!
Mười mấy tên võ giả lần nữa trở về.
Lần này tốc độ cực nhanh, thời gian qua một lát đã đứng trên mộ địa.
-Trưởng lão!
Một tên võ giả vội la.-Phía dưới có người!
-Vân đại ca.
Mới mới đi ra, Mục Oanh nhíu chặt mày.
-Lại là bọn họ!
Vân Phi Dương lắc đầu cười một tiếng.
Vừa rồi mãi nghĩ về chủ mộ mà lại quên bọn người vừa rời đi, sớm biết nán lại mộ địa lâu một chút.
-Hừ.
Đại vị Tiên Vương kia đứng trên thông đạo, lạnh lùng nói.
-Hai tiểu mao tặc cũng dám trộm mộ, thật muốn chết!
Hắn có thể xác định, một nam một phía dưới nữ nhất định là người phá giải phong ấn của mình, bởi vì vừa rồi thủ đoạn phá giải giống nhau.
Vân Phi Dương cười nói.
-Bằng hữu, mộ này các ngươi trộm trước, chúng ta chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi.
Nếu có người nghe được nhất định sẽ sụp đổ, dù sao, mộ dưới đất, nào có người trùng hợp như vậy đi ngang qua chứ.
Ánh mắt Tên đại vị Tiên Vương âm trầm.
Tên này vậy mà biết gia tộc bọn ta tiến vào mộ địa trước một bước!
-Ai.
Vân Phi Dương nhún nhún vai nói.
-Đáng tiếc chết nhiều người như vậy, lại tay không mà về.
Rất nhiều võ giả nghe vậy, tức giận không thôi.
Đại vị Tiên Vương kia tuy tức giận nhưng lại lạnh lùng nói.
-Nghe ngươi nói như vậy, tựa hồ tìm được không ít đồ tốt trong mộ địa?
-Cũng không tệ.
Vân Phi Dương nói.
-Mấy chuôi kiếm nhìn như sắt rỉ loang lổ kì thực có thể so với chí bảo tiểu vị Tiên Vương.
-Mấy thanh kiếm rỉ sắt loang lổ kia lại là vũ khí tiểu vị Tiên Vương?
Mọi người trừng mắt.
Những năm gần đây, bọn họ năm lần bảy lượt tiến vào mộ địa tìm kiếm chí bảo, tự nhiên thấy qua.
Lúc đó không ai đi để ý thậm chí cho rằng, do thời gian xâm chiếm, kiếm rỉ sắt loang lổ dù cho chí bảo cũng mất đi sắc bén vốn có, hoàn toàn như sắt vụn.
Nói thật, Vân Phi Dương thoạt đầu cũng cho rằng như vậy.
Nếu không có Mục Oanh, hắn thật sẽ có cùng suy nghĩ như bọn họ, hoàn toàn không nhìn tới.
-Tiểu tử.
Đại vị Tiên Vương lạnh lùng nói.
-Giao kiếm ra, để bản trưởng lão nhìn xem.
Tâm niệm Vân Phi Dương động, sáu chuôi kiếm xuất hiện.
-Không tệ!
Có một tên dòng chính nhận ra chuôi kiếm, cả kinh hô.
-Đúng là thanh kiếm rỉ sắt loang lổ lúc trước!
Sắc mặt đại vị Tiên Vương âm trầm xuống.
-Tiểu tử ngươi mau giao sáu chuôi kiếm ra.
Vân Phi Dương nói.
-Đồ vật do ta tìm được, tại sao lại giao ra?
Đại vị Tiên Vương thản nhiên nói.
-Nếu giao ra, ngươi và nữ nhân này có thể sống sót, không giao thì chết.
-Chậc chậc.
Vân Phi Dương nói.
-Khẩu khí thật lớn, không biết các ngươi là gia tộc nào?
-Tiểu tử!
Một thanh niên cười lạnh quát.
-Ngươi có nghe nói qua Công Dã gia tộc.
Vân Phi Dương lắc đầu.
-Ta chỉ nghe nói qua Bắc Vực Nam Cung gia, chưa nghe nói qua Công Dã gia.
Người trẻ tuổi lạnh lùng nói.
-Công Dã gia giống như Nam Cung gia, đều là một trong những gia tộc cổ xưa nhất nội vực.
-Như thế à…
Bỗng nhiên Vân Phi Dương biến sắc, cả kinh hô.
-Các ngươi không phải người Công Dã gia đó chứ?
Mục Oanh đứng bên cạnh, nhìn thấy biểu tình kia của hắn, nói thầm.
-Vân đại ca lại diễn rồi.
Nàng đã từng đơn thuần bị Vân Phi Dương lừa qua rất nhiều lần, độ tuổi dần tăng trưởng và thời gian dài tiếp xúc, tự nhiên rất hiểu tính cách đê tiện của hắn,.
Nhưng mà người trẻ tuổi kia lại không biết Vân Phi Dương đang biểu diễn, nhìn thấy hắn giật mình, ngạo nghễ nói.
-Không sai, chúng ta chính là dòng chính Công Dã gia.
Nghĩ một lát, nói.
-Vị này chính là ta trưởng lão Công Dã gia, cường giả đại vị Tiên Vương.
-Trời ạ!
Vân Phi Dương trừng mắt.
-Không nghĩ tới Chân Đức Suất ta lúc còn sống gặp được cường giả đại vị Tiên Vương!
-Tiểu tử.
Người trẻ tuổi cười lạnh nói.
-Nếu như ngươi thức thời nhanh giao sáu thanh kiếm ra, nếu không chọc giận trưởng lão nhà ta, kết cuộc chính là sống không bằng chết.
-Đúng thế, đúng thế.
Vân Phi Dương gật đầu nói.
-Bất quá…
Hắn dừng một chút nói.
-Tại hạ có yêu cầu quá đáng, mời vị trưởng lão này đáp ứng.
-Nói.
Công Dã gia trưởng lão thản nhiên nói.
Hắn thấy, thực lực người trẻ tuổi trước mắt đơn giản chỉ là Tiên Nhân, muốn giết dễ như trở bàn tay.
Nhưng cao thủ dù sao cũng là cao thủ.
Nếu như đi giết một lúc quá nhiều võ giả yếu thế hơn mình thực có chút mất thân phận.
Vân Phi Dương nói.
-Công Dã gia và Nam Cung gia đều là gia tộc cổ xưa, tại hạ rất hi vọng được đi bái phỏng để tận mắt thấy gia tộc siêu cấp.
-Tiểu tử.
Người tuổi trẻ kia cười lạnh nói.
-Công Dã gia ta há là ai cũng có thể đi vào…
-Được.
Đột nhiên, trưởng lão kia ngắt lời.
-Ta sẽ thỏa mãn yêu cầu quá đáng này của ngươi.
-A?
Người trẻ tuổi kia nhất thời trợn mắt, nhóm dòng chính bên cạnh cũng mờ mịt.
Trưởng lão thế nào, muốn dẫn một tên ngoại nhân tiến về Công Dã gia?
-Đa tạ!Vân Phi Dương hưng phấn nói.
Giờ khắc này, hắn đã biểu hiện ra đầy đủ tính cách của một con gà non yếu ớt, vô hạn muốn được chứng kiến Công Dã gia cường đại.
-Đi thôi.
Trưởng lão thản nhiên nói.
Vân Phi Dương kéo bàn tay nhỏ của Mục Oanh đi theo, trên đường còn lắm lời hỏi đến Công Dã gia tộc.
Chúng dòng chính tuy có chút im lặng nhưng vẫn rất ngạo nghễ khen gia tộc nhà mình thành một đóa hoa.
Vân Phi Dương càng nghe càng ước mơ, càng nghe càng sùng bái.