Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1852
Chương: Đi Vào Đông Nam Vực
Vào một ngày, Mộc thành chủ Vương Thành tuyên bố với bên ngoài, kết làm đồng minh với Vân Phi Dương người đang chưởng khống Chấn Thiên Đế Thành.
Khi tin tức truyền ra nhất thời gây nên oanh động không nhỏ, rất nhiều võ giả đều tranh nhau nghị luận.
Đồng thời biết được tin tức càng trọng yếu, Vân Phi Dương đã chưởng khống Chấn Thiên Đế Thành!
-Không có khả năng.
-Tứ Vương có căn cơ vạn năm ở Bắc Trung Ương Vực, làm thế nào có thể để Vân Phi Dương chưởng khống Chấn Thiên Đế Thành.
-Còn nữa, Đế Vị Chấn Thiên Tiên Đế vẫn còn vô chủ, trăm năm sau sẽ tổ chức Đế Vị chi tranh, hắn cũng không có tư cách chưởng khống.
Hơn phân nửa nội vực đều đang nghị luận.
Không bao lâu sau, Tứ Vương Bắc Trung Ương Vực tuyên bố, bất kỳ kẻ nào cũng không thể động đến Chấn Thiên Đế Thành, dù Vân Phi Dương cũng không được.
Mọi người nhận được tin tức nhất thời hiểu rõ, Tứ Vương không đồng ý nhi tử của Chấn Thiên Tiên Đế, không thừa nhận hắn chưởng khống Đế Thành.
-Ta đã nói, Tứ Vương kinh doanh tại Bắc Trung Ương Vực đã lâu, thực lực áp đảo đại vị Vương Thành, làm thế nào thần phục Vân Phi Dương.
-Có lẽ không lâu sau, Bắc Trung Ương Vực sẽ náo nhiệt.
Có người suy đoán.
Hắn nói náo nhiệt là chỉ Tứ Vương không tán đồng Vân Phi Dương từ đó mở ra giao chiến, thậm chí cướp đoạt Chấn Thiên Đế Thành.
Trên thực tế, sau đó không lâu Bắc Trung Ương Vực thật rất náo nhiệt, nhưng náo nhiệt này cũng không phải từ Tứ Vương, mà từ Vân Phi Dương.
Giờ phút này hắn đang bái phỏng một danh tướng đã ẩn cư sơn dã ở Đông Vực, cũng dựa vào miệng lưỡi, thành công thuyết phục.
Một tháng ngắn ngủi, năm người ở Đông Vực đã bị Vân Phi Dương chiêu nhập dưới trướng, sau đó lên đường trở về Vương Thành.
-Nơi này có năm ức Tiên thạch, hẳn đủ cho chàng dùng một thời gian.
Lâm Chỉ Khê giao Tiên thạch cho hắn.
Năm ức!
Đây là con số trên trời nhưng muốn cung cấp cho 50 vạn ngàn binh lính Linh tộc, số lượng này vẫn quá ít.
Vân Phi Dương không dừng lại lâu, thu binh lính Linh tộc vào tạo hóa giới chỉ, lên đường trở về.
-Vân đại ca.
Đang chuẩn bị rời đi, Mục Oanh đuổi tới, yếu ớt nói.
-Ta… Ta có thể đi cùng huynh hay không.
Vân Phi Dương cười nói.
-Là muốn đi tới nơi rộng lớn hơn trộm mộ?
-Ừm.
Mục Oanh cúi đầu xuống, nàng biết Vân đại ca một mực không thích mình trộm mộ.
ể-Có thể.
Vân Phi Dương nói.
-Đi theo ta, qua một thời gian ngắn nữa, ta còn muốn đi Đông Nam Vực một chuyến.
Mục Oanh mừng rỡ không thôi.
…
Một tháng sau, Vân Phi Dương mang theo Mục Oanh trở về Chấn Thiên Đế Thành, bắt đầu an bài cẩn thận hơn.
Đầu tiên, 50 vạn binh lính Linh tộc được phân chia ra năm mươi quân đoàn, bốn giáo trường Đông Tây Nam Bắc đều đóng giữ mười quân đoàn.
Mặt khác, mười quân đoàn đóng quân bên trong Đế Cung.
Gia Cát Cẩm là Thống soái tối cao, Hoa Mạc Phi và các tướng được chiêu mộ mỗi người thống lĩnh một quân đoàn, quân đoàn khác được bọn người La Mục và Vân Lịch thống lĩnh.
Vào một ngày, giáo trường lớn lấp lóe lưu quang, từng tòa trọng lực trận ngưng tụ mà thành.
-Còn lại giao cho nàng.
Vân Phi Dương lên tiếng.
-Ừm.
Gia Cát Cẩm gật đầu.
Đầu tiên, nàng tổ chức hội nghị quân sư lần thứ nhất bên trong Đế Thành, an bài kỹ càng kế hoạch huấn luyện.
Hoa Mạc Phi bọn người là tướng tài, nhưng trong hội nghị không khỏi sợ hãi than tài hoa quân sự của Gia Cát Cẩm.
-Chư vị.
Vân Phi Dương nói.
-Không bao lâu sau là thời điểm các ngươi có thể đại triển quyền cước.
Ánh mắt mọi người nóng rực nhìn hắn.
Bọn họ đã gặp binh lính Linh tộc mình thống lĩnh, dù thân thể hay tố chất, các phương diện đều mạnh hơn quân đoàn mình thống lĩnh lúc trước!
Riêng Hoa Mạc Phi hắn thống lĩnh Hắc Sư Quân, từng cùng binh lính Linh tộc giao thủ qua, mới đầu còn có thể cân sức ngang tài, nhưng cách sau một thời gian ngắn nếu tiếp tục giao thủ thì bị triệt để nghiền ép.
Bây giờ thống lĩnh binh lính ưu tú như thế, phối hợp năng lực quân sự của mình, tại Bắc Trung Ương Vực đại triển quyền cước chính là một sự kiện rất hưng phấn!
Với một tướng quân, điều hướng tới là rong ruổi sa trường, Vân Phi Dương có thể cung cấp cho bọn hắn sân bãi càng rộng lớn hơn.
…
Phá Cổ Tiên Đế tọa trấn, đại tiểu Tiên Vương phụ tá, 50 vạn binh lính Linh tộc đóng giữ thành trì.
Vân Phi Dương hoàn toàn không để ý bất kỳ người nào bên trong Tứ Vương, cho nên sắp xếp cẩn thận hết thảy hắn liền dẫn Mục Oanh an tâm rời đi, tiếp tục tìm kiếm Tiên Vương tàn quyển.
Muốn Chấn Thiên Đế Thành phát triển.
Hắn phải trưởng thành nhanh hơn.
Thực ra, tạo hóa giới chỉ thăng hoa, Vân Phi Dương đều có thể một mực tu luyện bên trong, nhưng trước đó, phải tìm được hai đoạn tàn quyển khác.
Vì cái gì?
Bởi vì, trực giác nói cho hắn biết.
Nếu như có thể tu luyện Đạo Hóa Kinh hoàn chỉnh, đột phá đến đại vị Tiên Vương khẳng định càng thêm dễ dàng.
Một tháng sau, Vân Phi Dương và Mục Oanh đi vào Đông Nam Vực.
Đông Nam Vực giống như Tây Nam Vực, một nơi xa xôi, thuộc về tiểu địa phương, nơi này cũng không có Đế Thành, tối cao là một tòa đại vị Vương Thành.
Mục Oanh đi vào, đánh võ ấn, Bát Quái Càn Khôn Đồ hiện ra ra, bắt đầu dò xét chung quanh có mộ địa hay không.
Vân Phi Dương ở một bên quan sát.
Không bao lâu, Mục Oanh thu hồi Bát Quái Càn Khôn Đồ, lắc lắc đầu.
-Vân đại ca, trăm dặm quanh đây không có mộ địa nào có giá trị.
-Muội có thể dò xét trăm dặm?
Vân Phi Dương giật mình.
Phải biết, hắn là tiểu vị Tiên Vương, dù linh hồn lực cường đại dị thường, tiên niệm mở rộng còn chưa đủ trăm dặm.
Mục Oanh cười nói.
-Tại hạ giới, muội có thể phát giác được mộ địa trong vòng ngàn dặm.
-Lợi hại, lợi hại.
Vân Phi Dương khen.
Đồng thời ý thức được, trước kia mình ngăn cản Oanh Oanh trộm mộ, thực có chút hạn chế năng lực của nàng.
…
Hai người tiếp tục đi đường.
Trong lúc đó, Mục Oanh mỗi khi đi trăm dặm sẽ dò xét một lần, Thông Thiên Xà cũng tìm kiếm khí tức Tiên Vương tàn quyển.
Đi được ngàn dặm, Mục Oanh rốt cục phát hiện được một tòa cổ mộ quy mô rất lớn, Thông Thiên Xà cũng ngửi được khí tức Tiên Vương tàn quyển rất nhỏ yếu.
Đi qua xác định, Thông Thiên Xà phát hiện khí tức tồn tại trong cổ mộ mà Mục Oanh phát hiện.
Vân Phi Dương đại hỉ không thôi, cũng không chút do dự mang theo Mục Oanh thâm nhập vào lòng đất, đứng trước cửa mộ cự thạch bao phủ đầy bụi đất.
Toà mộ địa này sâu ngàn trượng dưới đất, phía trên là gò núi liên miên bất tuyệt, đồng thời có trận pháp ngăn cách tồn tại, biểu thị rất cổ lão.
-Vân đại ca.
Mục Oanh cau mày nói.
-Mộ bị người khác mở ra rồi.
Vân Phi Dương kinh ngạc không thôi.
Cổ mộ bí ẩn như thế, nếu không có Mục Oanh và Thông Thiên Xà cảm ứng, hắn chưa hẳn sẽ phát hiện, lại có người đi vào trước một bước?
Mục Oanh nói.
-Cửa mộ bị phong ấn một lần nữa, lại bố trí cơ quan mới, để muội mở ra xem.
-Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
Mục Oanh vung tay ngọc, Bát Quái Càn Khôn Đồ xuất hiện, quay chung quanh thân, chợt hóa thành một hàng đạo lưu quang, dung nhập vào cửa mộ.
Ầm ầm.
Ước chừng một lát, cửa mộ chế tạo từ cự thạch run rẩy.
Vân Phi Dương lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn, lúc này bảo hộ trước người Mục Oanh, hình thành cường đại Đạo Giới.
Đúng vào lúc này, cửa mộ mở ra, một cỗ khí tức mục nát bay ra từ bên trong.