Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1846
Chương: Trở Về Từ Cõi Chết
Hai đại vị Tiên Vương bị ép đến tuyệt lộ, cuối cùng lựa chọn tự bạo linh hồn.
Lấy cảnh giới của bọn họ mà cùng tự bạo, lực phá hoại có thể nói cực kỳ kinh khủng.
Chỉ thấy trung tâm vụ nổ, không gian mấy chục dặm đổ sụp đại diện tích, hình thành hắc động to lớn.
Không gian loạn lưu lộng hành quấy rối điên cuồng lan tràn ra tứ phía khiến cho không gian vỡ vụn không chịu nổi.
Cho dù bụi đất cũng bị vụ nổ khủng bố làm phai mờ thành hư vô, chớ nói chi sinh linh.
Nổ tung kịch liệt chấn động lan tràn vạn lý, khiến cho võ giả cách đó rất xa đều rõ ràng cảm nhận được.
-Tình huống gì thế?
Mọi người đại biến, vội vàng nhìn về phía bầu trời, thì thấy nơi xa lúc đầu hiện ra ánh sáng bùng nổ, chợt hóa thành vòng xoáy màu đen.
Hình ảnh kia chấn hám nhân tâm.
Vô số cường giả phi thân lên, nhìn về phía bầu trời nơi xa dần dần hình thành hắc động, thần sắc dị thường nghiêm trọng.
-Cường độ này…
Một cường giả trưởng bối cả kinh hô.
-Chẳng lẽ lại có cường giả cấp Tiên Vương tự bạo linh hồn!-Sợ rằng không chỉ một người!
Lại có một người lên tiếng.
Nhưng bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới, Tiên Vương tự bạo linh hồn không phải tiểu vị, mà là đại vị!
-Nổ tung cường đại như thế, võ giả ở bên trong chỉ sợ theo người tự bạo cùng chết chung.
-Thù hằn oán niệm gì lại đi đến bước tự bạo linh hồn này.
Vô số cường giả lắc đầu.
Cảnh giới càng cao, sống càng trân quý, tự bạo linh hồn là hành vi cực đoan, rất ít xuất hiện.
…
Tự bạo linh hồn để không gian đổ sụp mấy chục dặm hóa thành vòng xoáy hình dáng hắc động.
Không gian bích lũy nội vực quả thực cường hãn, vẻn vẹn nửa canh giờ đã tự hành tu sửa, bầu trời khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng không gian có thể khôi phục, cây cỏ núi đá bị vụ nổ tác động đến mấy chục vạn dặm còn không cách nào tái sinh.
Khu vực đó trở thành một bãi trống rỗng phảng phất như trải qua tận thế.
Hai đại vị Tiên Vương chết, thi thể và linh hồn phai mờ.
Nhưng bọn họ đến chết cũng sẽ không nghĩ đến, nỗ lực thể thảm lại không có lấy được mệnh tên kia!
…
Khu vực bên ngoài ngàn dặm, không gian đột nhiên vặn vẹo, chỉ thấy Vân Phi Dương vô cùng chật vật bay ra ngoài.
Áp Du, Nhục Thu, ba bị đại vị Tiên Vương bị khống chế và hơn sáu mươi tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong xuất hiện.
-Mẹ…
Vân Phi Dương ổn định thân thể, lòng vẫn còn sợ hãi.
-Kém chút xong đời.
Đại vị Tiên Vương đột nhiên tự bạo linh hồn, với thực lực của hắn, hoàn toàn không thể nào né tránh.
Hắn không được nhưng Áp Du được.
Dù sao đây là một đầu Tiên thú không gian hệ, ý thức được không ổn đã cấp tốc kích phát thuộc tính đến cực hạn, mang theo mọi người đào tẩu.
Nói thật, nếu như không có Áp Du, đừng nói Vân Phi Dương, coi như Tiên thú Nhục Thu cũng khẳng định sẽ vẫn lạc.
-Vù vù!
Vân Phi Dương thở phì phò.
Tình huống vừa rồi thực quá dọa người, dù đã trở về từ cõi chết, nhớ tới vẫn nghĩ mà sợ.
-Chủ… Chủ nhân…
Áp Du vô cùng yếu ớt nói.
-Ta tiêu hao quá nhiều thuộc tính, thực quá mệt mỏi.
Mang theo mọi người đào thoát, hao phí không ít năng lượng, hiện tại sớm đã tinh bì lực tẫn.
-Ngươi vất vả rồi.
Vân Phi Dương vung tay lên, thu Áp Du, Nhục Thu, và các Tiên Vương bị không chế vào tạo hóa giới chỉ.
…
Hai đại vị tiên Vương tự bạo linh hồn để Vân Đại Tiện Thần rất tiếc hận.
Sớm biết như thế, hắn đã đồng ý thu nạp linh hồn bổn nguyên, chí ít có được hai tay chân đắc lực, giờ thì khỏe rồi, tự bạo xong cái gì cũng không còn.
-Không có việc gì.
Vân Phi Dương tự an ủi mình.
-Bách Quỷ Dạ Hành đã có năng lực chưởng khống thân thể cấp đại vị Tiên Vương, về sau còn có cơ hội.
Cơ hội này là chờ người khác tìm đến mình phiền phức.
Hắn quả quyết không sẽ chủ động đi tìm mục tiêu, dựa vào Bách Quỷ Dạ Hành cưỡng ép chiếm thân thể người khác.
Bởi vì thủ đoạn này quá ác độc, vạn nhất chọc giận Thiên Đạo trừng trị, vậy sẽ không tốt.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Vân Phi Dương lên đường trở về Chấn Thiên Đế Thành.
Trên đường còn nghĩ đến việc trong khoảng thời gian mình rời đi, những thế lực khắp nơi từng chú ý đến Đế Thành bị Phá Cổ Tiên Đế giải quyết, chắc kiếm được không ít Tiên thạch.
…
Hơn ba trăm võ giả muốn Tiên Đế lưu quang của Vân Phi Dương, kết quả toàn quân bị diệt.
Cùng thời gian đó, Tây Bắc Vực diễn ra giết hại càng kinh khủng.
Khu vực trống trải, thi thể ngã trên mặt đất nhiều đến ngàn, thực lực bọn hắn phần lớn là tiểu vị Tiên Vương, tất cả đều bị một kiếm cắt cổ!
Trong không khí lộ ra mùi máu tươi, kiếm ý lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
-Phù phù!
Đột nhiên, phía trước truyền đến âm thanh.
Một đại vị Tiên Vương quỳ một chân trên đất, ánh mắt lấp lóe chấn kinh, tròng mắt dần dần mất đi tia sáng.
Chết.
Vẫn bị một kiếm cắt cổ!
Cẩn thận nhìn lại, chung quanh còn có bảy cường giả cấp đại vị Tiên Vương, trên cổ bọn họ cũng có một đạo kiếm ngân nhỏ dài, người đã chết từ lâu.
Một võ giả mặc hắc y, đầu mang mũ rộng vành đứng trước một thi thể, trong tay cầm một thanh kiếm đỏ thẫm chầm chậm cho vào vỏ.
Lão Tử Bất Bại.
Sau khi giao thủ với Vân Phi Dương, hắn rời Bắc Vực, bước vào Tây Bắc Vực.
-Một đám rác rưởi.
Lão Tử Bất Bại thu kiếm, thản nhiên nói.
-Không có thực lực cũng dám mưu toan động đến Tiên Đế lưu quang của ta.
Nguyên lai, võ giả bị giết chết cũng vì muốn đoạt Tiên Đế lưu quang của hắn.
Đáng tiếc, tất cả đã chết hết.
Một người chém giết mấy trăm tiểu vị Tiên Vương và tám đại vị Tiên Vương, thực lực Lão Tử Bất Bại thật vô cùng kinh khủng.
Trùng hợp, phiến khu vực này còn có rất nhiều võ giả đi ngang qua, bọn họ nhìn thấy cảnh giết hại đáng sợ đến mức truyền ra tin tức, người thần bí mang mũ rộng vành trở thành tiêu điểm nghị luận của nội vực.
…
Thiên Đạo mở ra Tiên Đế chi tranh.
Như Vân Phi Dương và Lão Tử Bất Bại bị cường giả để mắt tới, vây công liên tiếp phát sinh.
Rất nhiều người vì bị phát hiện có Tiên Đế lưu quang, lại không có thực lực thủ hộ, cuối cùng chết thảm.
Đương nhiên, bên trong không thiếu võ giả thực lực mạnh mẽ, có thể chống lại những người có ý xấu.
Nói tóm lại, từ khi Thiên Đạo tuyên bố Tiên Đế chi tranh mở ra thì võ giả nắm giữ Tiên Đế lưu quang đã chính thức tiến vào ma luyện sinh tử.
Điều đầu tiên bọn họ muốn làm là sống sót qua gian trăm năm, dần mạnh lên, sau cùng mới có thể có tư cách tham gia tranh Đế Vị.
Nói một cách khác, đây tương đương với một trận lịch luyện.
Chỉ là lịch luyện dài tới trăm năm, phạm vi bao hàm toàn bộ Chân Vũ Thần Vực, đối thủ lịch luyện thì có thể thấy được khắp nơi!
Ba ngàn sáu trăm người có Tiên Đế lưu quang, có bao nhiêu người sống qua, lại có bao nhiêu người có thể đạt đếb đỉnh phong đại vị Tiên Vương.
Chỉ có trăm năm sau mới có thể thấy rõ.