Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1811
Chương: Dời Sư Tôn Ra Ngoài
Vân Phi Dương động thủ, Cực Quang Tiên Đế ý thức được thì việc đã làm lớn.
Quả nhiên như nàng nghĩ, bên trong sơn ảnh mơ hồ phía trước trong khoảnh khắc có vài chục đạo lưu quang bay tới.
Không bao lâu, 20 dòng chính Nam Cung gia, cầm đầu là một lão giả đạo cốt tiên phong xuất hiện phía trước xe.
Những người này như biết vừa rồi phát sinh chuyện gì, từng người căm tức nhìn Vân Phi Dương.
Hắc.
Vân Phi Dương không sợ trời không sợ đất, chụp tên dòng chính Nam Cung gia trong tay, nhếch miệng cười nói.
-Dòng chính gia tộc vừa bị đánh, nhanh như vậy xuất hiện, rất thần tốc nha.
Cực Quang Tiên Đế im lặng.
Chẳng lẽ tên này còn không ý thức được, đánh Nam dòng chính Cung gia, tình cảnh chính mình rất nguy hiểm?
-Tiểu tử.
Lão giả kia gọi Nam Cung Diệu, lạnh lùng nói.
-Dám ta tổn thương dòng chính Nam Cung gia ta ở Nam Cung Sơn, thật ăn tim gấu gan báo.
Khi lão nhân này nói chuyện bộc lộ ra khí tức đạt đến đại vị Tiên Vương, thậm chí hoàn toàn không kém gì Áp Du.
-Tạm được.
Vân Phi Dương cười nói.
Ánh mắt đục ngầu của Nam Cung Diệu hiện lên một tia sát ý, nhưng cũng nhìn về phía Cực Quang Tiên Đế nói.
-Nam Cung Mạc Thương, cô mang một gia hỏa phách lối như vậy đến đây, rốt cuộc có ý gì?
-Cửu ca, ta.
-Nữ nhân bị gia tộc vứt bỏ, có tư cách gì gọi ta là Cửu ca.
Cực Quang Tiên Đế không nói.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
-Tuổi tác lão nhân này không nhỏ, bối phận trong Nam Cung gia khẳng định không thấp, nữ nhân kia xưng hắn là ca, xem ra bối phận còn cao hơn đám dòng chính trẻ tuổi.
Đúng thế.
Bối phận Nam Cung Mạc Thương không thấp.
Nàng là dòng chính đời thứ hai, cùng thế hệ với Nam Cung Diệu.
Mà dòng chính Nam Cung gia đã đến thời thứ tư, theo bối phận, phải gọi nàng một tiếng cô cô.
Nhưng dù cao hơn hai bối phận, ánh mắt các dòng chính trẻ tuổi nhìn Cực Quang Tiên Đế lại không có chút tôn kính, ngược lại tràn đầy xem thường và chán ghét.
Vì cái gì?
Bởi vì nữ nhân này trước đây rất lâu đã bị gia tộc đuổi.
-Lão gia hỏa.
Vân Phi Dương mở miệng.
-Hai vợ chồng ta hôm nay tới đây chỉ có một mục đích, lễ tế song thân.
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
-Vừa rồi Thôi nhi đã nói rất rõ ràng, các ngươi không có tư cách tiến vào Nam Cung Sơn.-Trò cười.
Vân Phi Dương nói.
-Nam Cung Sơn ở Bắc Vực, đường đường là Tiên Đế một phương, muốn tới thì tới, người nào dám cản!
-Ha ha ha!
Nam Cung Diệu cười to.
-Tiểu tử, hôm nay lão phu sẽ nói cho ngươi biết, trong Nam Cung Sơn của Nam Cung gia ta, dù Tiên Đế Bắc Vực cũng phải quy quy củ củ.
Từ xưa đến nay, lịch đại Tiên Đế Bắc Vực đều kiêng kị Nam Cung gia, dù thăm viếng hay đi ngang qua, đều sẽ vào thông báo, không dám tự tiện đi vào.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói.
-Nam Cung gia các ngươi thực ngưu.
-Tiểu tử.
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói tiếp.
-Lão phu không nói nhảm cùng ngươi, hôm nay dám tổn thương dòng chính Nam Cung gia ta thì để mạng lại đền bù tổn thất.
Vù vù!
Khi nói chuyện, khí thế khủng bố bạo phát, hiển nhiên muốn động thủ.
-Lão gia hỏa.
Vân Phi Dương cười nói.
-Ngươi cho rằng lão tử tới đây, dám đánh dòng chính nhà ngươi là cố ý muốn chết à?
Nam Cung Diệu nghe vậy, ánh mắt khẽ động, trầm giọng hỏi.
-Ngươi là ai?
Hắn không cho rằng trên đời này có người dám tìm đường chết đến Nam Cung Sơn gây sự, cho nên suy đoán thân phận tên này không chỉ là phu quân Cực Quang Tiên Đế.
-Nghe kỹ.
Vân Phi Dương nói.
-Ta gọi Vân Phi Dương.
-Vân Phi Dương?
Nam Cung Diệu nói.
-Chưa nghe nói qua.
Vân Đại Tiện Thần nghe vậy, kém chút rơi từ trên không trung xuống.
Tiến vào Chân Vũ Thần Vực, trải qua vạn trọng lôi kiếp, tại Đinh Hồn đài cứu mẹ, còn là con trai Tiên Đế, Nam Cung gia vậy mà chưa nghe nói qua?
Chẳng lẽ nói tên của mình không có đạt đến cấp độ phụ nữ và trẻ em đều biết?
Đã đạt tới.
Toàn bộ nội vực đều biết Vân Phi Dương.
Nhưng Nam Cung gia khác biệt, bọn họ ẩn cư trong Nam Cung Sơn, quá ngăn cách, nên tiếp nhận tin tức ngoại giới tương đối chậm.
Mấy ngàn năm trước, từng có chí bảo xuất thế tại Bắc Vực, Nam Cung gia phái người xuống núi, mà khi dòng chính xuất thế nghe ngóng mới biết, chí bảo sớm bị người ta cướp đi nửa năm trước.
Nam Cung Diệu chưa nghe nói qua trực tiếp xáo trộn tiết tấu trang bức của Vân Phi Dương, rơi vào đường cùng, chỉ có thể sụp đổ hỏi.
-Chấn Thiên Tiên Đế, có nghe nói qua không?
-Nghe nói qua.
-Ta là con hắn.
Vân Phi Dương ngạo nghễ nói.
Nam Cung Diệu kinh ngạc.
-Ngươi là con hắn?
Danh tiếng Chấn Thiên Tiên Đế tại nội vực cực cao, Nam Cung gia tự nhiên biết, nhưng chưa từng nghe nói có con nối dõi.
-Hừ.
Âm thanh Nam Cung Diệu lạnh lùng.
-Tiểu tử, ngươi ỷ vào mình là con trai Tiên Đế mới dám ra tay đánh dòng chính Nam Cung gia ta?
-Không không.
Vân Phi Dương lắc đầu.
-Ta dám ra tay, không phải ỷ vào phụ thân, mà ỷ vào sư tôn.
Nam Cung Diệu cười lạnh nói.
-Sư tôn ngươi là ai?
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nhìn về phía Cực Quang Tiên Đế, ngạo nghễ nói.
-Nói cho lão gia hỏa này biết, sư tôn của ta là ai.
Cực Quang Tiên Đế nhíu mi, truyền âm hỏi.
-Chàng thật muốn nói ra Thái Vũ tiền bối?
-Nói nhảm.
Vân Phi Dương truyền âm trả lời.
-Lúc này không dời lão ra ngoài, nàng cảm thấy ta có thể nhảy nhót tưng bừng rời đi hả?
Cực Quang Tiên Đế im lặng.
Cũng may tên này còn biết tình cảnh bản thân mình.
-Tốt thôi.
Cực Quang Tiên Đế nhìn về phía Nam Cung Diệu, nói.
-Sư tôn của phu quân ta tại nội vực tự xưng Thái Vũ.
Thái Vũ?
Thái…Thái Vũ?
Dát.
Sắc mặt Nam Cung Diệu biến đổi.
Dòng chính Nam Cung gia cũng trợn mắt hốc mồm.
Làm một đại gia tộc cổ lão cường đại, bọn họ khẳng định nghe nói qua Thái Vũ – Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Thậm chí mấy vạn năm trước còn từng đi vào Nam Cung gia làm khách, vẻn vẹn một ánh mắt đã chấn động Thái thượng Trưởng lão thổ huyết tại chỗ.
Tại Chân Vũ Thần Vực, rất nhiều gia tộc và thế lực chưa hẳn nghe nói qua Thái Vũ, nhưng bên trong đại gia tộc và thế lực, khẳng định như sấm bên tai.
-Ngươi ngươi là đồ đệ của Thái Vũ tiền bối?
Nam Cung Diệu tỉnh táo lại, run rẩy hỏi.
Không nghĩ tới xưng hào sư tôn ngưu bức như vậy, chỉ lấy ra đã dọa đối phương nói không ra lời?
-Ngươi có thể không tin.
Vân Phi Dương cười nói.
Tròng mắt Nam Cung Diệu không ngừng đảo, hiển nhiên nghĩ đến, tên này đang nói láo hay nói thật.
Cực Quang Tiên Đế nói.
-Nam Cung Diệu, ngươi có nhận ra vật này không?
Tay ngọc trống rỗng xuất hiện một khối ngọc bài, phía trên có khắc hai chữ Thái Vũ, ẩn chứa uy áp bàng bạc.
Xoát!
Đúng vào lúc này, bên trong sơn lâm mơ hồ, một đạo lưu quang trong nháy mắt bay tới, xuất hiện cách Vân Phi Dương không xa.
Đó là một trường bào lão giả tóc trắng phơ.
-Gia chủ!
Nam Cung Diệu và dòng chính Nam Cung gia hành lễ.
Gia chủ Nam Cung gia vừa xuất hiện không để ý đến mọi người, chắp tay hướng về phía Vân Phi Dương, cười nói.
-Nguyên lai là cao đồ của Thái Vũ tiền bối, Nam Cung gia ta không có từ xa tiếp đón, xin hãy tha lỗi.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Giờ phút này, hắn rốt cuộc minh bạch, sư tôn tại nội vực phi thường trâu bò, chỉ lấy ra xưng hào, Nam Cung gia Gia chủ đã hấp tấp chạy ra.