Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1809
Chương: Lúc Này Mới Ngoan
———————
Nắm giữ Thái Huyền Băng, Hỏa Vân Phi Dương tự nhiên hi vọng nhanh chóng tìm ra ba loại thuộc tính ngũ hành khác, từ đó để Phi Dương Thần Giới thăng hoa.
Mà Cực Quang Tiên Đế nói đến Đức Thổ Hạch khiến hắn động tâm.
Vân Phi Dương cười nói.
-Nàng không phải mới vừa nói, nếu là phu thê, đồ của nàng cũng là đồ của ta hay sao?
Cực Quang Tiên Đế nói.
-Đức Thổ cũng không có tác dụng gì lớn đối với võ đạo, chàng muốn nó làm gì.
-Dĩ nhiên có tác dụng.
Vân Phi Dương nói.
-Không phải nàng nói lời không giữ lời đó chứ?
Cực Quang Tiên Đế nhẹ nhàng nâng tay, vén tóc đen, cười nói.
-Ta là một trong Cửu Đế, nói là làm.
-Vậy tốt rồi.
Vân Phi Dương cười nói.
Tự dưng bị đưa đến sơn lâm chịu trừng phạt, kết quả thực lực đề bạt, thu được một đầu Tiên thú đại vị Tiên Vương, nếu như có được thêm Đức Thổ Hạch, đây tuyệt đối là kiếm lớn.
-Bất quá…
Cực Quang Tiên Đế lại nói.
-Muốn lấy Đức Thổ hạch phải giúp ta làm một chuyện.
-Chuyện gì?
Vân Phi Dương cảnh giác.
Cực Quang Tiên Đế nói.
-Đi Nam Cung Sơn với ta một chuyến, tế phụ mẫu.
-Được.
Vân Phi Dương sảng khoái đáp ứng.
Nhưng tâm còn đang nghĩ, nữ nhân này thân là Tiên Đế một phương, tại sao phụ mẫu sớm đã vẫn lạc?
Bầu trời Bắc Vực, ngàn dặm không mây.
Hưu!
Hưu!
Chín thớt Bạch Ngọc Tiên Câu thần thái phi dương dậm chân mà đi trên không trung, sau lưng kéo một chiếc xe do vô số Tinh Thạch tô điểm phảng phất như hóa thành tia sáng chói mắt.
Trong xe, Vân Phi Dương mặc một bộ áo trắng, tựa như công tử phong độ.
Bên cạnh hắn, Cực Quang Tiên Đế mặc áo bào tím, tóc đen co lại, cắm một Ngọc Trâm tinh xảo, phảng phất như tiên nữ xuất trần.
Nam anh tuấn uy vũ, nữ quốc sắc thiên hương, quả thật một đôi do trời đất tạo nên.
-Ta nói.
Vân Phi Dương im lặng.
-Lần này đến nơi nào ở Nam Cung Sơnmà đi một ngày còn chưa tới thế?Cực Quang Tiên Đế nói.
-Cực bắc Bắc Vực.
Vân Phi Dương không nói, mà chính nhẹ nhàng đưa tay tới.
Lúc này, tuyệt đối là thời điểm bồi dưỡng cảm tình rất tốt.
Nhưng bàn tay vừa mới đưa tới lại bị Cực Quang Tiên Đế nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó thấy nàng cau mi, nói.
-Chàng và ta mặc dù đã là vợ chồng, nhưng phải do ta chủ động, chàng không thể chủ động.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
-Tại sao?
Cực Quang Tiên Đế đáp.
-Bởi vì tại Bắc Vực, nữ tôn nam ti.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Dắt tay giữa phu thê bình thường vẫn phải coi trọng nữtôn nam ti, tập tục này của Bắc Vực quá rắc rối.
Hắn im lặng nói.
-Không cho ta chủ động, làm sao bồi dưỡng tình cảm?
Cực Quang Tiên Đế cười nói.
-Cái gọi là bồi dưỡng tình cảm, cũng là để cho ta dầb về sau dần dần yêu mến chàng, còn về chàng có yêu ta hay không, dư thừa.
Nghe được câu này, nhất là hai chữ cuối cùng, Vân Đại Tiện Thần bại, bại triệt để.
Nguyên lai, mình và nàng ta thành hôn hoàn toàn không có chút quyền lợi nào, tuyệt đối ở vào thế bị động.
-Không cao hứng?
Cực Quang Tiên Đế cười nói.
-Không cao hứng.
Vân Phi Dương chân thật đáp.
Nữ nhân cao ngạo lạnh lùng như Lâm Chỉ Khê, sau khi trở thành vợ hắn, thủy chung yên lặng đứng phía sau.
Mà Cực Quang Tiên Đế quá cường thế, cường thế đến nổi làm cho Vân Phi Dương dâng lên đến một loại cảm giác nữ tôn nam ti.
-Không cao hứng cũng phải miễn cưỡng vui cười.
Cực Quang Tiên Đế lười biếng tựa vào ghế, ngạo nghễ nói.
-Bởi vì thực lực, địa vị, quyền lợi của ta cao hơn chàng.
-Trừ phi…
Nàng nghĩ một lát, cười nói.
-Đợi một ngày chàng siêu việt ta mới có tư cách trọng nam khinh nữ.
-Ta kỳ quái.
Vân Phi Dương khó hiểu.
-Tại sao nàng lại để ý địa vị giữa nam nữ như vậy? Giữa phu thê chẳng lẽ không phải đối đãi bình đẳng với nhau sao?
Xoát!
Cực Quang Tiên Đế đột nhiên vung tay ngọc, kéo hắn qua, lãnh đạm nói.
-Địa vị giữa nam nữ, không phải nam nhân thối các người định ra những thứ này à?
-Cái này…
Vân Phi Dương yên lặng.
-Vô luận phàm giới, vạn giới hay nội vực, chỉ cần nơi có người của ta, nam nhân các người đều không có quyền nắm giữ chủ động…
-Mà nữ nhân ở trong mắt nam nhân, đơn giản cũng chỉ là đồ chơi, hô thì đến, đuổi thì đi.
Đôi mắt đẹp của Cực Quang Tiên Đế lóe ra tia lạnh lẽo âm u.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Trên đời này, nam nhân chủ đạo đại quyền, địa vị nữ nhân thấp là sự thật không thể tránh.
Nữ nhân xuất thân bần hàn nếu có mấy phần tư sắc sẽ bị bán cho địa chủ, người càng đẹp sẽ bị đưa vào nơi trăng hoa.
Mà trong đại gia tộc, tuy nữ nhân có địa vị cao hơn một chút nhưng lại rất khó chưởng khống vận mệnh của mình được, đa số sẽ trở thành vật hi sinh cho gia tộc.
-Tại sao không nói chuyện?
CựcQuang Tiên Đế hỏi.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói.
-Nàng cừu hận nam nhân như thế, ta nói gì cũng uổng công.
Cực Quang Tiên Đế thả hắn ra, cười nói.
-Cho nên, hiện tại không có thực lực, chàng đối với ta phải nghe lời răm rắp.
-Nàng đang chuyển dời nổi hận nam nhân đến người ta?
Vân Phi Dương nói.
-Chàng không phải nam nhân?
Cực Quang Tiên Đế nhìn hắn.
Làm một nam nhân, bị một nữ nhân nghi vấn có phải nam nhân hay không, tuyệt đối rất khó tiếp nhận, cho nên Vân Đại Tiện Thần đứng lên, chân thành nói.
-Ta là nam nhân!
Cực Quang Tiên Đế cười nói.
-Nếu là nam nhân, phát tiết thud hận vào thân thể ngươi và trên thân nam nhân khác gì có khác nhau?
-Có khác!
Vân Phi Dương nói.
-Ta và nam nhân khác không giống nhau, đối đãi nữ nhân từ trước đến nay đều dụng tâm che chở mà không phải coi như đồ chơi, càng sẽ không hô thì đến, đuổi thì đi.
Cực Quang Tiên Đế nói.
-Theo ta biết, chàng cưới ít nhất cũng mười hai mười ba nữ nhân?
-Chuyện phiếm!
Vân Phi Dương đính chính.
-Tính cả nàng mới mười người!
Cực Quang Tiên Đế nguýt hắn một cái.
-Nam nhân hoa tâm như thế vậy mà nói dụng tâm che chở, thật không biết xấu hổ.
-Ta…
Vân Phi Dương muốn giải thích.
Cực Quang Tiên Đế không có cho hắn cơ hội, không nhịn được nói.
-Ta khác, cứ đứng đấy cho ta, trên đường đi nếu dám ngồi xuống, xem ta thu thập chàng như thế nào.
Đây tuyệt đối là uy hϊế͙p͙!
Dưới tình huống bình thường, đối mặt uy hϊế͙p͙, Vân Đại Tiện Thần tuyệt không e ngại.
Nhưng lần này lại sợ, đứng bên trong xe.
Tính toán.
Nữ nhân này có thực lực cường đại, lại cần Đức Thổ Hạch trong tay nàng, trước hết nhường chút, chờ sau này mình mạnh lên mới hảo hảo trừng trị nàng.
Vân Phi Dương nói tới chuyện trừng trị, cũng không phải đánh một trận, mà là đâm một trận.
Cực bắc Bắc Vực rất xa.
Lại thêm một ngày, vẫn chưa tới.
Cực Quang Tiên Đế thấy Vân Phi Dương vẫn đứng không hề ngồi xuống, nói.
-Ngồi xuống.
Xoát!
Vân Phi Dương không chút do dự ngồi xuống.
Cực Quang Tiên Đế cười nói.
-Lúc này mới ngoan nha.
Vân Phi Dương không nói gì.
Lại qua một ngày, thông qua cửa sổ thì nhìn thấy một ngọn núi mơ hồ xa xa, phảng phất như xuyên thủng thiên địa.
-Nơi đó là Nam Cung Sơn.
Thần sắc lười biếng trước kia của Cực Quang Tiên Đế thay đổi, trầm trọng nói.-Là quê của ta.
-Quê của nàng?
Vân Phi Dương nhịn không được mở miệng nói chuyện.
Trong đôi mắt đẹp của Cực Quang Tiên Đế hiện lên một tia dị dạng.
-Ta sinh ra tại nơi này, trưởng thành ở chỗ này.