Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1766
Chương: Thu Phục Bạch Trạch
Sức mạnh của Long Ưng Thú có thể so với tiểu vị Tiên Vương hậu kỳ, Vân Phi Dương không dựa vào binh khí, không dựa vào vũ kỹ, đơn thuần một quyền đã có thể đánh bại nó.
Nói thật, lực chiến đấu bưu hãn như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Dù sao, khi hắn còn là một Tiên Nhân đã đến gần vô hạn tiểu vị Tiên Vương, chân chính đột phá đến Tiên Vương, lực lượng tăng lên có thể ra tay giết chết Tiên Vương vững chắc kỳ thì thật bình thường.
Có thể chiến đấu một trận cùng tiểu vị Tiên Vương đỉnh phong hay không thì phải chân chính giao thủ mới nghiệm chứng.
Đương nhiên, Vân Phi Dương hiện tại không có hứng thú đi tính toán thực lực mình rốt cuộc mạnh cỡ nào, hắn vô cùng muốn thu Long Ưng Thú làm khế ước thú.
Nghe đối phương muốn thu mình làm khế ước thú, Long Ưng Thú nhất thời giận dữ, nó là một đầu Tiên thú cực hiếm, khẳng định sẽ không nguyện ý làm khế ước thú của nhân loại! Đó là một sự sỉ nhục với Tiên Thú.
Đáng tiếc.
Lần này nó không có quyền lựa chọn.
Bởi vì sau khi Vân Phi Dương nói dứt lời, một bàn tay đã dán trên lưng nó, linh hồn lực bàng bạc điên cuồng tuôn ra, trong nháy mắt xâm nhập vào thức hải.
Đổi lại trước kia, Vân Đại Tiện Thần muốn cầm xuống một con hung thú, có thể sẽ dùng biện pháp mềm trước, nhưng lần này lại cứng rắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, tính khí Long Ưng Thú nóng nảy, từng khi dễ mình, nếu không có Bạch Trạch che chở, chỉ sợ sớm đã bị nó giết.
Bây giờ phong thủy luân chuyển, thực lực mình mạnh hơn nó, khẳng định phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ hàng phục kiến cho cả đời Long Ưng Thú đều khó mà quên.
May mà Long Ưng Thú là Tiên thú hiếm thấy, nếu không, lấy tính cách có thù tất báo của Vân Phi Dương, sợ rằng sớm đã giết chết rồi lấy đi tinh hạch.
“Vù vù!”
Linh hồn lực khủng bố điên cuồng lan tràn trong nháy mắt chiếm lĩnh thức hải Long Ưng Thú, tiến hành ăn mòn tàn khốc nhất.
“Rống!”
Tiếng gào thét thống khổ vang lên giữa rừng núi.
Long Ưng Thú tiếp nhận tra tấn, bộ mặt vặn vẹo đến cực hạn.
Bạch Trạch đứng đằng xa nhìn thấy mà nổi da gà nghĩ thầm, tên kia đến cùng tiếp nhận bao nhiêu thống khổ mới có biểu lộ như vậy.
Sau nửa canh giờ.
Long Ưng Thú nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất.
Vân Phi Dương tra tấn không dài nhưng toàn bộ quá trình lại làm cho nó phảng phất như trải qua hơn mấy ngàn vạn năm.
– Thế nào?
– Suy nghĩ kỹ chưa?
“… “
Long Ưng Thú trầm mặc.
Giờ phút này, nó bị tra tấn hoàn toàn không có khí lực mở miệng.
– Không nói lời nào, vậy có nghĩa còn chưa suy nghĩ kỹ càng, vậy ta chỉ có thể tiếp tục.
Vân Phi Dương lần nữa dán tay tới.
“Không không”
Nhớ tới thống khổ đau đến không muốn sống, Long Ưng Thú bộc phát ra khí lực tiềm ẩn, yếu ớt nói:
– Ta…ta nguyện ý làm khế ước thú.
– Thế này mới đúng.
Vân Phi Dương cười nói:
– Đến đây, buông lỏng tâm thần, cùng ta ký kết khế ước.
Long Ưng Thú làm theo, rộng mở tâm thần và linh hồn.
Sau hai canh giờ.
Cả hai thuận lợi ký kết khế ước chủ tớ.
– Chủ nhân.
Long Ưng Thú cung kính hô.
Vân Phi Dương gật đầu, một tay dán trên lưng nó, sinh mệnh thuộc tính cuồn cuộn không dứt chữa trị thương thế bên trong thân thể Long Ưng Thú.
Ước chừng một lát.
Long Ưng Thú khôi phục như lúc ban đầu, lần nữa đứng lên.
– Cái này?
Bạch Trạch lần nữa trừng mắt.
Long Ưng Thú rõ ràng bị trọng thương bây giờ đột nhiên đứng lên giống như chưa từng xảy ra việc gì, điều này khiến nó vô cùng khó hiểu.
– Tiền bối.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương nhìn qua, cười nói:
– Muốn làm khế ước thú của ta không?
Hàng phục một con Long Ưng Thú không thỏa mãn hắn, nếu như có thể cùng lúc hàng phục luôn Bạch Trạch vậy thì không còn gì tốt hơn.
– Tiểu tử.
Bạch Trạch nói:
– Ta còn muốn nhiều tiêu dao một đoạn thời gian, cho nên không tính làm khế ước thú.
Vân Phi Dương nhún vai.
– Nhưng ta cảm thấy tiền bối không có lý do cự tuyệt.
– Làm sao?
Ánh mắt Bạch Trạch lấp lóe lửa giận, nói:
– Ngươi tính dùng thủ đoạn với Long Ưng Thú để đối phó ta?
Nếu thật như vậy, nó tự nhận khó có thể chống lại.
Vân Phi Dương nói:
– Tiền bối có ân với ta, ta đương nhiên sẽ không dùng thủ đoạn thô lỗ này.
Bạch Trạch trầm giọng nói:
– Nếu ngươi biết ta có ân với ngươi, cần gì phải cưỡng cầu.
– Tiền bối.
Vân Phi Dương nói:
– Ta có một vật, đợi sau khi ngươi nhìn thấy có thể lựa chọn ở lại hoặc rời đi.
– Vật gì?
Bạch Trạch hỏi.
“Xoát!”
Vân Phi Dương phất tay, một quyển trục ẩn chứa khí thế mênh mông bay ra ngoài.
– Đây là?
Bạch Trạch cả kinh hô.
– Thần Thú Đồ Lục!
Vân Phi Dương cười nói.
– Quả nhiên không có đoán sai, tiền bối biết vật này.
– Tiểu tử.
Ánh mắt Bạch Trạch ngưng trọng nói.
– Ngươi đã có Thần Thú Đồ Lục, nhất định là người thiên mệnh chọn.- Không sai.
Vân Phi Dương gật đầu.
– Tốt.
Bạch Trạch nói.
– Ta nguyện ý trở thành khế ước thú của ngươi.
Nó đến từ Thần Giới, đã từng là một Thần thú tự nhiên biết người có Thần Thú Đồ Lục hoàn toàn có thể tuỳ tiện hàng phục mình.
Mà võ giả có tư cách thu được Thần Thú Đồ Lục tất nhiên là người được thiên mệnh chọn để tái tạo Thần Giới.
Năm đó, cường giả sáng tạo Thần Thú Đồ Lục về sau hàng phục Thần thú từng nói qua, sau này nếu như thấy vật này trong tay ai, phải thần phục, dùng toàn lực phụ tá người đó.
Bạch Trạch mặc dù đã đi tới nội vực, tấn thăng thành Tiên thú nhưng sau khi nhìn thấy Thần Thú Đồ Lục vẫn lựa chọn tuân thủ mệnh lệnh của chủ nhân đời trước.
Mà cái này thực ra là số mệnh.
“Hưu!”
Sau hai canh giờ, Vân Phi Dương thu hồi linh hồn lực, thành công ký kết khế ước cùng Bạch Trạch, thu phục làm khế ước thú.
Mà sau khi ký kết khế ước, hình vẽ Bạch Trạch nguyên bản ảm đạm trên Thần Thú Đồ Lục đã có hào quang sáng chói.
– Trong vực này chắc vẫn còn có Thần thú tồn tại, nếu như có thể thu phục toàn bộ thì hoàn mỹ.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
Sau khi hàng phục được hai Tiên thú, Vân Phi Dương cũng không có chờ đợi ở Đông Vực nữa mà hướng về phía Trung Ương Vực.
Nửa tháng sau.
Hắn lần nữa bước vào Trung Ương Vực cường giả như mây cũng âm thầm cảm khái.
– Thiên địa thuộc tính và Đạo Ý nơi này mạnh hơn Đông Vực rất nhiều.
Lúc trước đến đây, hắn vì cứu mẹ cho nên không có thời gian cảm ngộ thiên địa thuộc tính sau này lại trải qua Đinh Hồn đài trừng trị, vì an trí bọn người Lâm Chỉ Khê, lại vội vã rời đi.
– Tiểu xà trùng.
Vân Phi Dương hỏi.
– Có thể cảm nhận được khí tức của Thông Thiên Tiên Vương không?
“Hưu!”
Thông Thiên Xà chui ra từ trong ống tay áo, ngửi ngửi không khí, đáp.
– Tạm thời không cảm giác được.
– Tốt.
Vân Phi Dương bay đi, tính toán trong thời gian ngắn nhất tìm một vòng khắp Trung Ương Vực, sau đó tiến về Cực Quang Đế Thành.
Vài ngày sau.
Hắn đi ngàn dặm đường, tiến vào một tòa thành trì quy mô nhỏ nghỉ ngơi.
Thành này gọi Dương Chí thành, ở nội vực, thành trì cấp bậc này nhiều không kể xiết.
Nhưng khi Vân Phi Dương đi tới lại phát hiện võ giả đi trên đường phố, cảnh giới thế mà thuần một bậc, Tiên Nhân.
– Không hổ là Trung Ương Vực, thành trì nhỏ như vậy mà tất cả võ giả đều là Tiên Nhân.
Vân Phi Dương âm thầm sợ hãi thán phục.
Rất nhanh, hắn tìm một khách sạn đặt chân, vừa định xong gian phòng đã đại sảnh có võ giả nghị luận.
– Không nghĩ tới Chấn Thiên Tiên Đế còn có huyết mạch tại thế.
– Năm đó, Chấn Thiên Đế Thành bị Thiên đạo phong ấn từng nói qua, không phải người có huyết mạch của Chấn Thiên Tiên Đế thì rất khó giải phong thành này, ta đã suy đoán hắn có hậu nhân.
– Cắt.
Có người bĩu môi lên tiếng.
– Ngươi đừng có nói bây bạ.
Mọi người lải nhải nghị luận, đề tài không rời khỏi con của Tiên Đế, Vân Phi Dương đi lên lầu hai, trong miệng nói thầm.
– Chấn Thiên Đế Thành? Thành trì của phụ thân?