Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1747
Chương: Đoàn Tụ
Tần Ý đến từ Phiêu Miểu giới, không cần tham gia khảo hạch, trực tiếp tiến vào Phi Dương Thần Giới.
Nếu như có người biết, nhất định sẽ vô cùng hâm mộ, dù sao, do Thần chủ Vân Phi Dương tự mình đề cử!
– Đa tạ ân nhân!
Tần Ý đại hỉ, vội vàng khấu tạ.
Vân Phi Dương vung tay lên, nâng hắn dậy, nói:
– Tiểu gia hỏa, đừng cao hứng sớm, nếu như không thể trong thời gian ngắn đột phá đến cảnh giới cao hơn thì cũng sẽ bị khu trục.
– Ta sẽ mạnh lên!
Tần Ý nắm chặt hai tay, ánh mắt kiên định.
Chính nhờ ánh mắt này, Vân Phi Dương mới quyết định để tiểu gia hỏa này tiến vào Phi Dương Thần Giới.
“Hô!”
“Hô!”
Đột nhiên, một hàng lưu quang xẹt qua hư không cực tốc bay tới.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng ngẩn đầu, khóe miệng mỉm cười.
– Phi Dương ca!
– Sư tôn!
Bọn người La Mục và Trầm Thanh mừng rỡ như điên bay tới.
Vân Phi Dương xuất hiện tại Sa đại lục, bọn họ trước tiên đã cảm nhận được cỗ khí tức đã lâu không gặp.
“Xoát!”
La Mục đầu tiên rơi xuống, hai mắt ướt át.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói:
– Mới mấy năm không gặp, không đến mức kích động như vậy chứ?
– Mẹ nó.
La Mục vuốt mắt, nói:
– Hà Kỳ, nơi này của ngươi cát bụi quá lớn bay vào mắt lão tử.
” “
Khóe miệng Hà Kỳ co giật.
“Xoát! Xoát!”
Đúng vào lúc này, mấy người Vân Lịch và Trầm Thanh cũng rơi xuống, từng người kích động không thôi.
Lần nữa nhìn thấy các huynh đệ đã lâu không gặp, Vân Phi Dương cũng rất vui vẻ, cảm giác cô độc khi sinh sống ở nội vực đã triệt để tiêu tán.
“Rống!”
Bên trong Phi Dương Thần Giới, tiếng rống truyền đến.
“Xoát!”
“Xoát!”
Từng quái vật khổng lồ từ các phương vị khác nhau bay ra,hướng về bầu trời.
Bên trong có Bạch Hổ, có Hỏa Lôi Long Vương, có Thủy Kỳ Lân, có Côn Bằng, có Cửu Đầu Xà, còn có các Thần thú khác của hắn.
Chúng nó lơ lửng giữa bầu trời, bộc lộ ra khí tức khủng bố để người nhìn mà phát khiếp.
– Tình huống như thế nào?
– Tại sao các Thần thú trấn giới lại đi ra?
Trước khi Vân Phi Dương đi, hắn đã phong khế ước thú của mình làm Thần thú Trấn Giới, ngày bình thường rất ít hiện thế, ngày hôm nay tập thể xuất động để võ giả trong giới khiếp sợ không thôi.
“Hưu!”
“Hưu!”
Mấy đạo ánh sáng từ bên ngoài bay tới, cũng đứng trước mặt chúng Thần thú, đợi ánh sáng tán đi, một nam tử anh tuấn uy vũ bạch y tung bay đứng đó.
Sau khi thấy rõ người kia, từng võ giả Phi Dương Thần Giới ngốc trệ, tiếp theo cùng cả kinh hô to.
– Là Thần Chủ!
– Chủ nhân!
Hỏa Lôi Long Vương và chúng thú hưng phấn.
Vân Phi Dương đứng giữa bầu trời, nhìn khế ước thú của mình, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.Thiết Cốt Thành.
Dưới ánh mắt sùng bái của mấy ngàn vạn cư dân, Vân Phi Dương chầm chậm rơi xuống.
– A Nông!
Vừa mới ổn định thân thể, Thần Thần đã nhào tới.
Thân là Cửu Vĩ Thiên Hồ, nàng vẫn thích dùng hình thái la lỵ, giống như vĩnh viễn chưa trưởng thành.
“Ô… ô… “
Thần Thần ghé vào ngực Vân Phi Dương, nước mắt rơi xuống như mưa, nức nở nói:
– A Nông, ta rất nhớ người, ta còn thường xuyên mơ tới người nữa…
– Ta cũng rất nhớ các ngươi.
Vân Phi Dương thấp giọng nói.
Nói xong ngẩng đầu nhìn về phía phủ thành chủ, chỉ thấy Lâm Chỉ Khê yên tĩnh đứng đó.
Nữ nhân này vẫn như tiên tử không dính khói lửa trần gian, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ không có chút biểu lộ.
Thần Thần tự giác thu hồi thân thể, lau nước mắt rời đi.
Vân Phi Dương đứng bên ngoài phủ thành chủ, Lâm Chỉ Khê đứng trong phủ thành chủ.
Hai người cách nhau không đến mười trượng, nhìn đối phương không nói chuyện, không khí giống như ngưng đọng.
– Trở về rồi?
Một lúc sau, Lâm Chỉ Khê mở miệng trước.
Tuy chỉ có ba chữ đơn giản nhưng lại bộc lộ ra cảm giác thâm tình.
Nếu như đổi lại Mục Oanh, Lương Âm chúng nữ, sau nhiều năm xa cách, lần nữa nhìn thấy Vân Phi Dương, nhất định khó có thể khống chế tâm tình.
Nhưng tâm tình Lâm Chỉ Khê rất ổn định, bởi vì tính cách của nàng, vô luận phát sinh chuyện gì, đều rất dễ khống chế lại.
Vân Phi Dương cất bước mà đi, tiến vào phủ thành chủ, kéo nàng vào lòng, ôn nhu nói:
– Ta về rồi.
– Ở bên ngoài có trêu hoa ghẹo nguyệt hay không?
Lâm Chỉ Khê hỏi.
– Không có!
Vân Phi Dương tự tin đáp.
– Thật?
Lâm Chỉ Khê nghi vấn.
Vân Phi Dương còn cười nói.
– Nàng không tín nhiệm nam nhân của mình như vậy sao?
– Không tín nhiệm.
Lâm Chỉ Khê ngay thẳng đáp.
“… “
Khóe miệng Vân Phi Dương giật giật, lúng túng nói:
– Chúng ta vào phủ nói chuyện.
Lâm Chỉ Khê, nói:
– Chàng chắc đói rồi, ta đi phân phó hạ nhân chuẩn bị chút gì.
Nói xong, tự động rời đi.
Vân Phi Dương cũng không đói, nhưng không ngăn cản Lâm Chỉ Khê, bởi vì hắn biết nàng cố ý rời đi.
– Vân đại ca…
Thanh âm truyền đến từ bên cạnh.
Vân Phi Dương quay người nhìn lại, chỉ thấy Mục Oanh đứng trong hành lang, nước mắt từ trên gương mặt rơi xuống.
Nàng đã sớm tới.
Cho đến khi Lâm Chỉ Khê rời đi mới dám kêu lên, mới dám phóng xuất ra tình cảm của mình.
Vân Phi Dương đi lên trước, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Mục Oanh, cười nói:
– Nha đầu ngốc, ta đã trở về, cần phải vui vẻ mới đúng.
Mục Oanh nỗ lực khống chế tâm tình, cười nói:
– Vân đại ca, hiện tại, muội rất vui vẻ.
Vân Phi Dương cười cười, ánh mắt nhìn về phía bên trái, bên trong có Lương Âm mặc áo đỏ đang đứng.
– Này.
Hắn hô:
– Sao nàng không khóc?
Lương Âm lườm hắn một cái, nói:
– Huynh cũng đâu có chết, tại sao ta phải khóc ?
– Đúng thế.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
“Hô!”
Đột nhiên, một trận gió thổi tới, mang theo mùi vị kỳ quái.
“Phù phù.”
Vân Phi Dương nhất thời ngã xuống đất.
“A!”
Mục Oanh thấy thế, vội vàng ngồi xổm xuống, kinh hoảng thất sắc nói:
– Vân đại ca, huynh làm sao!
Lăng Sa La đi ra từ chỗ tối, quệt miệng nói:
– Oanh Oanh, đừng lo lắng, loại độc này của ta căn bản độc không ngã hắn, nhất định đang giả vờ chết.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương đứng dậy, xuất hiện trước mặt Lăng Sa La, nhếch miệng cười nói:
– Biết độc không ngã ta còn hạ độc?
Lăng Sa La cười nói:
– Coi như độc không ngã cũng muốn thử một chút.
Nói xong, quay người rời đi.
Lăng Sa La vừa đi, Lương Âm và Mục Oanh cũng đi.
Vân Đại Tiện Thần đứng trong phủ, từng cơn gió nhẹ thổi qua, cả người lộ ra vẻ cô đơn.
Loại cô đơn này một mực tiếp tục đến đêm tối.
Trên yến tiệc, Lâm Chỉ Khê, Mục Oanh chúng nữ tề tụ một đường, cùng nhau thì thầm nói chuyện với nhau, hoàn toàn gạt hắn sang một bên.
Vân Phi Dương im lặng nói:
– Các nàng có phải đã thông đồng trước rồi hay không, cố ý không để ý đến ta?
– Không có.
Mục Oanh cười nói:
– Vân đại ca, huynh dùng bữa đi.
Nhưng khi Vân Đại Tiện Thần vừa mới cầm đũa, Liễu Nhu đã buông bát đũa xuống, cười nói:
– Ta ăn no rồi, đi về trước.
– Ta cũng ăn no.
Lương Âm cũng rời đi.
Mất một lúc, chúng nữ lần lượt rời đi, chỉ còn lại hai người Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê.
“Ai.”
Vân Phi Dương để đũa xuống, lắc đầu nói:
– Các nàng nhất định cố ý.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Lần này chàng trở về tính đưa chúng ta vào Chân Vũ Thần Vực?
– Không sai.
́Vân Phi Dương nói.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Đi có thể, nhưng trước tiên cần làm một chuyện.
– Chuyện gì?
– Cho các nàng một danh phận.