Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1673
Chương: Hàng Thật Giá Thật
Trăng sáng treo trên cao, cảnh vật yên lặng như tờ.
Vân Phi Dương uống một vò rượu, ngồi trên một hòn đá lớn bên ngoài sơn động, ngửa đầu nhìn lên trời thấy trăng sáng và những ngôi sao, suy nghĩ cũng bay đi rất xa.
Không biết qua bao lâu, Phi Uyển Như nhẹ nhàng đi tới, chắc do uống rượu mà gò má nàng ửng đỏ, càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp so với thường ngày.
– Này.
Phi Uyển Như ngồi xuống nói:
– Ngươi đang nghĩ gì thế?
– Nhớ nhà.
Vân Phi Dương nói khẽ.
Đến Chân Vũ Thần Vực, hắn tưởng niệm nữ nhân, con trai, huynh đệ của mình.
Đây là lần đầu tiên Phi Uyển Như nhìn thấy nam nhân vô sỉ này cũng có lúc an tĩnh, sau đó nàng hiếu kỳ hỏi:
– Nhà ngươi ở đâu?
Vân Phi Dương nói:
– Ở một nơi rất xa xôi.
– Không phải Tây Vực chứ?
Phi Uyển Như nói.
Dưới cái nhìn của nàng, từ vị trí của Đông Vực, Tây Vực tuyệt đối là rất xa.
Vân Phi Dương không biết nói gì, mình đến từ thế giới khác, cho nên cũng không trả lời vấn đề của nàng, mà hỏi ngược lại:
– Nhà cô ở đâu?
Phi Uyển Như khoác tay ngọc lên gối, tựa cằm lên đầu gối, nói:
– Ta không có nhà.
– Không có nhà?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Phi Uyển Như buồn rầu nói:
– Phụ mẫu đều mất khi ta còn nhỏ, ta được sư tôn thu lưu, một mực theo nàng phiêu bạt bốn phía, không có chỗ ở cố định.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương nhiều hứng thú nói:
– Đạo Thuật là cô học từ sư tôn?
– Đúng.
Phi Uyển Như đáp.
Vân Phi Dương nhún vai.
– Đi trộm đồ tuỳ tiện cũng làm cho người ta bắt được, nếu như không phải có ta cứu cô ra khỏi Vọng Hải thành, bây giờ chỉ sợ cô đã bị giam trong đại lao.
Phi Uyển Như đỏ mặt nói:
– Ta là lần đầu tiên đi trộm, kinh nghiệm không đủ.
– Đúng rồi.
Vân Phi Dương nói:
– Cô đến Đông Vực làm gì?
– Lịch luyện.
Phi Uyển Như đáp.
– Trời trời.
Vân Phi Dương cười nói:
– Với chút thực lực ấy của cô, một người đến Đông Vực lịch luyện là muốn chết.
Lời này có chút đả kích người, có điều Phi Uyển Như biết mình có bao nhiêu cân lượng cũng không tức giận, nói:
– Cho nên ta mới đến, dựa vào câu nói của sư tôn, muốn trở thành cường giả nhất định phải trải qua ma luyện sinh tử.
– Lá gan của cô thật lớn.
Vân Phi Dương nói.
Phi Uyển Như nghiên đầu, nháy mắt nói:
– Tại sao ngươi lại muốn tới Đông Vực?
– Giống như ngươi.
Vân Phi Dương cười đáp.
– Cũng đến rèn luyện.
– Dừng.
Phi Uyển Như bĩu môi.
– Ngươi lợi hại như vậy, lại là ngưng luyện sư, cần gì phải xuất ngoại lịch luyện.
– Đúng rồi!
Nàng nhớ tới cái gì, cười nói:
– Ngươi ngưng luyện Tiên Thạch như thế nào, có thể để cho ta xem một chút không?
Chắc vì quá muốn biết, lúc nói chuyện không tự giác ép sát tới người hắn.Trùng hợp, Vân Phi Dương xoay đầu lại, hai người bởi vì khoảng cách quá gần, hai gương mặt kề sát nhau, cái mũi xém chút đụng nhau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên ngưng kết.
Khoảng cách gần như vậy, dưới tình huống như thế, Vân Phi Dương rõ ràng có thể nghe được tiếng hít thở của Phi Uyển Như, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt phát ra từ cơ thể nàng.
“Xoát!”
Phi Uyển Như vội vàng lùi về, giữ một khoảng cách với hắn, gương mặt nhất thời đỏ ửng.
Vân Phi Dương da mặt dày, ngược lại không có thay đổi gì, hắn cười nói:
– Tốt , ta sẽ cho cô xem một chút, ngưng luyện sư ngưng luyện Tiên Thạch thế nào.
“Hưu! Hưu!”
Một viên Tiên Thạch rỗng và một viên tinh hạch xuất hiện.
Vân Phi Dương phất tay, linh hồn lực bao phủ tinh hạch, chầm chậm rút lấy Đạo Ý ra, cũng chậm rãi dẫn dắt vào bên trong Tiên Thạch rỗng.
Vì làm cho Phi Uyển Như hiểu rõ, hắn cố ý thả chậm tốc độ, nếu không với tạo nghệ hiện tại hắn, hấp thu một viên tinh hạch cấp Chuẩn Tiên, không cần dùng thời gian quá dài.
“Woa!”
Phi Uyển Như sùng bái nói:
– Thì ra ngưng luyện sư ngưng luyện Tiên Thạch như thế này, quá thần kỳ!
Vân Phi Dương nhún vai nói:
– Cũng không có gì.
– Công tử.
Phi Uyển Như nắm hai tay cùng một chỗ, nói:
– Ta có thể trở thành một ngưng luyện sư không?
– Cái này…
Vân Phi Dương nói:
– Cần phải nghiệm chứng tư chất mới có thể xác định có thể trở thành một ngưng luyện sư hay không?
– Nghiệm chứng thế nào?
Phi Uyển Như vội nói.
“Xoát!”
Vân Phi Dương lấy ra một viên Tiên Thạch rỗng nói:
– Rót linh hồn lực của cô vào bên trong, nếu có ánh sáng lấp lóe thì chứng minh có thiên phú trở thành ngưng luyện sư.”
“A.”
Phi Uyển Như cầm lấy Tiên Thạch rỗng dùng để trắc thí, cẩn thận từng li từng tí rót linh hồn lực vào bên trong.
Sau khi linh hồn lực rót vào, Tiên Thạch bình thản không ánh sáng.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Khá đáng tiếc, cô không có thiên…
“Ông!”
Nói còn chưa dứt lời, Tiên Thạch không có gì lạ nhất thời lấp lóe hào quang nhỏ yếu.
Vân Phi Dương vội mở miệng nói:
– Cô có thiên phú trở thành ngưng luyện sư!
“Ông!”
Tiên Thạch hơi run rẩy, linh hồn lực không ngừng rót vào làm Tinh Thạch trở nên sáng hơn.
Cuối cùng, sau khi Tiên Thạch dung nạp đủ linh hồn lực, soi sáng phương viên mấy trượng.
– Cái này. . .
Vân Phi Dương trợn mắt.
Ánh sáng mãnh liệt như thế đại biểu Phi Uyển Như có tư cách trở thành một ngưng luyện sư, nếu như được người chuyên nghiệp dạy bảo, thành tựu tương lai tuyệt không đơn giản!
– Này.
Phi Uyển Như bưng lấy Tiên Thạch tỏa sáng, mờ mịt nói:
– Là thế này phải không?
“Xoát!”
Vân Phi Dương đi sát tới, hai tay khoác trên vai nhỏ của nàng, ngưng trọng nói:
– Uyển Như, cô có nguyện ý trở thành một ngưng luyện sư hay không?
Phi Uyển Như khẽ giật mình, vốn muốn tránh thoát khỏi.
Nhưng nhìn vào mắt Vân Phi Dương, nàng phát hiện tên này hoàn toàn không giống như đang cố ý chiếm tiện nghi của mình.
– Ngưng luyện sư ở Nội Vực có địa vị rất cao, ta đương nhiên muốn trở thành ngưng luyện sư rồi!
Đừng nói Phi Uyển Như, đổi lại người khác, người nào không muốn trở thành ngưng luyện sư, chỉ là không thể toại nguyện được vì không có tư chất mà thôi.
Vân Phi Dương nói:
– Cô có muốn trở thành nữ nhân của… Phi, cô có muốn trở thành học đồ của ta hay không?
Phi Uyển Như vui vẻ nói:
– Ngươi muốn dạy ta ngưng luyện Tiên Thạch?
– Đương nhiên.
Vân Phi Dương chân thành nói.
Nói đùa.
Nữ nhân xinh đẹp lại có thiên phú như vậy, nhất định phải dạy.
– Để ta suy nghĩ một chút.
Phi Uyển Như nói.
Vân Phi Dương sụp đổ.
– Thượng vị ngưng luyện sư như ta thu cô làm học đồ, dạy cô ngưng luyện Tiên Thạch, còn cân nhắc cái rắm.
“Hả?”
Phi Uyển Như trừng to mắt, nói:
– Ngươi là thượng vị ngưng luyện sư?
“Xoát!”
Vân Phi Dương đứng lên, một chân giẫm trên thạch đầu, khuỷu tay phải đặt lên bắp đùi, ngón tay cái đặt dưới cằm nói:
– Hàng thật giá thật.
Phong cách tạo hình này, giọng nói này, nhìn qua vô cùng muốn ăn đòn.
Cũng không sai.
Ngưng luyện ra thượng phẩm Tiên Thạch là hắn, thật là thượng vị ngưng luyện sư, chỉ thiếu chứng nhận mà thôi.
Vân Phi Dương không có ý định dựa vào thân phận ngưng luyện sư rêu rao khắp nơi, cũng không có ý định được các thế lực phụng làm khách quý, cho nên không cân nhắc Tiên Minh hoặc đi những chỗ chuyên nghiệp chứng nhận thực lực.
– Làm học đồ, tương đương với bái ngươi làm thầy?
Phi Uyển Như nói.
Vân Phi Dương lắc đầu nói:
– Nếu như cô theo ta học ngưng luyện Tiên Thạch, quan hệ chỉ là sư phụ và học đồ, không phải quan hệ sư tôn và đồ đệ.
– Vậy được.
Phi Uyển Như nói:
– Ta đồng ý trở thành học đồ của ngươi.
– Nào, tới đây.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, nói:
– Trước tiên ta sẽ truyền thụ cho cô khẩu quyết ngưng luyện Tiên Thạch.
Khuôn mặt nhỏ của Phi Uyển Như đỏ lên nhưng nàng cũng không phản kháng, mặc cho Vân Phi Dương nắm tay đi vào sơn động, bước đầu tiên trở thành ngưng luyện sư.