Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1672
Chương: Ta Là Loại Người Này Sao?
Phó tiên sinh xưng Vân Phi Dương là tiên sinh nhất thời dẫn để rất nhiều võ giả khiếp sợ không thôi, cũng thuận tự nhiên coi như trung vị ngưng luyện sư!
Hiển nhiên, Tôn Bá Vương đang bị trọng thương càng kinh hãi, thậm chí tự xem nhẹ thân thể đang truyền đến kịch liệt đau nhức.
Trung vị ngưng luyện sư.
Là một đại nhân vật.
Dù Tiên Vương ở vị trí cao nắm quyền hành trong thành cũng cực kỳ hiếm thấy.
Đối với một ngưng luyện sư, cảnh giới võ đạo không quan trọng, quan trọng là năng lực có thể ngưng luyện ra Tiên thạch.
Rất nhiều gia tộc và Tiên Tông đều sẽ dùng đủ loại thủ đoạn để lôi kéo và nịnh nọt, dù hạ vị ngưng luyện sư bình thường nhất, người khác cũng rất khó phỏng đoán phía sau hắn có bao nhiêu thế lực lớn.
Người trẻ tuổi kia có thực lực võ đạo mạnh hơn mình, lại là một trung vị ngưng luyện sư, nhất thời làm cho Tôn Bá Vương sợ hãi, hắn sợ mình sẽ chọc cho phía trên phiền toái lớn.
Nếu như không phải thương thế quá nặng, hắn đã sớm đứng lên chủ động chịu tội, tận khả năng hóa giải mâu thuẫn giữa song phương rồi.
– Không nghĩ tới phóng thích Đạo Ý sẽ để cho lão nhân này cung kính như thế, xem ra ngưng luyện sư thật sự là một nghề nghiệp được người tôn trọng.
Vân Phi Dương có chút kinh ngạc.
– Thôi, bỏ đi.
Hắn phất tay, rất rộng lượng nói:
– Đã nhận lầm thì Chân mỗ cũng không làm khó dễ ngươi.
Đối với Vân Phi Dương, giải quyết Phó tiên sinh này dễ như trở bàn tay, nhưng người ta đã chịu tội, khẳng định không thể động tay động chân đánh người mặt cười.
– Đa tạ tiên sinh tha thứ.
Phó tiên sinh vội cúi người cung kính nói, trong lòng bàn tay và trán đều mồ hôi hột.
Võ giả xung quanh chỉ phán đoán Vân Phi Dương là trung vị ngưng luyện sư, chỉ có hắn biết, Đạo Ý người này nồng đậm như thế, tuyệt đối là trung vị ngưng luyện đại sư!
Thêm một chữ “đại”chẳng khác nào thân phận càng thêm tôn quý, dù trong Tiên Minh cũng tuyệt đối là cấp Trưởng lão.
ổ- Trẻ tuổi như vậy, tại sao chưa từng nghe nói tới?
Phó tiên sinh rất khó hiểu.
Hắn giống như Ô Thông Du, là thành viên trong Tiên Minh, hắc bào đang mặc cũng đủ để chứng minh thân phận, nhưng chưa nghe nói có người tuổi trẻ đã đạt đến trung phẩm ngưng luyện đại sư.
– Bất quá.
Vân Phi Dương nhìn về phía Tôn Bá Vương nằm trên mặt đất, cau mày nói:
– Người này vô lễ đối với ta, hơn nữa con hắn lại vu hãm nữ nhân của ta, có thể nói tội ác tày trời, phải trừng phạt thật nghiêm.
– Tiên sinh chớ giận.
Phó tiên sinh vội nói:
– Tôn thành chủ nguyện lấy Tiên thạch chịu tội.
Dù sao cũng là khách quý của phủ thành chủ, trong lúc mấu chốt khẳng định có thể giúp đỡ.
– Cũng tốt.
Vân Phi Dương nói:
– Xuất ra 10 ngàn viên hạ phẩm Tiên thạch, việc này chấm dứt ở đây.
– 10 ngàn viên?
Phó tiên sinh trừng mắt.
Sắc mặt Vân Phi Dương âm trầm xuống, nói:
– Ta đã nói là làm, không có 10 ngàn viên, hôm nay ta sẽ mang con hắn ra khỏi Lâm Hành thành.
“… “
Phó tiên sinh co giật khóe miệng.
Kẻ này không chỉ là ngưng luyện sư, thực lực cũng rất mạnh, nếu quả thật hắn muốn mang Thiếu thành chủ ra khỏi thành, chính mình và Tôn thành chủ chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì.
– Cho… Cho…
Tôn Bá Vương nằm trên mặt đất yếu ớt nói.
Vì khổ tâm kinh doanh thành trì, cho dù hắn không vui cũng phải thỏa hiệp.
Nói thật, làm người đứng đầu trong thành, nắm giữ cả thành trì trong tay, có thể lấy ra được vạn viên hạ phẩm Tiên thạch.
– Rất tốt.
Phó tiên sinh cũng không ý kiến.
Vân Phi Dương là một người thủ tín, sau khi nhận được một vạn viên hạ phẩm Tiên thạch, hắn dẫn Phi Uyển Như nhẹ nhàng rời đi.
Tôn Bá Vương thì được thủ hạ nhấc trở về, nhìn thấy con trai mình, tức giận mắng đến máu chó hun đầu.
Khoan hãy nói.
Việc này phải trách con hắn.
Nếu như không phải ham sắc đẹp cố ý vu hãm Phi Uyển Như, khẳng định cũng không thể rơi vào tình trạng phá của này.
Nhưng cha con Tôn thành chủ đã rất may mắn.
May mà hai người Vân Phi Dương và Phi Uyển Như cũng không phải thật sự có quan hệ nam nữ, nếu không lấy tính cách của Vân Đại Tiện Thần, nhìn thấy nữ nhân của mình bị khinh nhục, thật sự có thể mang con hắn ra khỏi thành xử lý.
…
Trong sơn dã.
Vân Phi Dương đứng trước một dòng suối nhỏ, vẫy tay nói:
– Lấy 1000 viên Tiên thạch ra đi.
– Hả?
Phi Uyển Như nhất thời trợn tròn mắt.
Vân Phi Dương cười nói:
– Vừa rồi chỉ là diễn trò, cô cũng không phải nữ nhân của ta, ta lừa được Tiên thạch, tại sao phải cho cô?
“…”
Phi Uyển Như trầm mặc, ngoan ngoãn giao giới chỉ ra.
Vân Phi Dương cũng không nhận lấy, đặt mông ngồi trên thạch đầu, bắt chéo hai chân nói:
– Thật ra một ngàn viên Tiên thạch cũng có thể cho cô, nhưng cô phải đáp ứng ta một điều kiện.
– Điều kiện gì?
Phi Uyển Như hỏi.
Tiên thạch vô cùng… vô cùng trọng yếu đối với võ giả, nàng tự nhiên hy vọng có thể cất vào trong túi của mình.
Vân Phi Dương nhìn nàng, cười nói:
– Làm nữ nhân của ta.
Phi Uyển Như nghe vậy, hung hăng ném không gian giới chỉ qua chỗ hắn, mắt hạnh trừng trừng nói:
– Chân Đức Suất, ngươi xem Phi Uyển Như ta là người gì!
Nói xong, khóc quay người chạy đi.
– Này! Này!
Vân Phi Dương vội vàng đuổi theo nói:
– Cô đừng giận, mới vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi!
Hắn thật sự đang nói đùa.
Tuy trò đùa này đối với phụ nữ quả là một loại trần trụi nhục nhã.
Cho nên dù cao thủ tình trường như Vân Phi Dương trong lúc giao thiệp với nữ nhân cũng sẽ khó tránh khỏi khinh suất.
…
Bầu trời dần về đêm, một đống lửa được đốt cháy trong sơn động.
Vân Phi Dương đang thuần thục nướng thỏ rừng, mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập.
Phi Uyển Như ngồi trong thạch bích, thân thể cuộn tròn, rúc vào một chỗ, hai đôi mắt đã khóc sưng to.
– Đừng giận nữa.
Vân Phi Dương đau lòng nói:
– Là ta không đúng, là ta không biết lựa lời nói.
Đồ vô sỉ không biết xấu hổ này sợ nhất nữ nhân khóc, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
– Chân Đức Suất.
Phi Uyển Như ngẩng đầu, tức giận nói:
– Phi Uyển Như ta cảm tạ ngươi nhiều lần cứu giúp, nhưng xin ngươi đừng lấy Tiên thạch vũ nhục tôn nghiêm của ta.
– Tốt, tốt!
Vân Phi Dương giơ tay lên nói:
– Ta thề, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
“Xoát!”
Phi Uyển Như đứng lên.
Vân Phi Dương nói:
– Cô muốn làm gì đấy?
Phi Uyển Như đi đến trước mặt hắn, chỉ thỏ rừng đã nướng chín, thản nhiên nói:
– Ta khóc đến đói rồi, muốn ăn.
Khóc… Đói?
Cái từ này nghe thật tươi mới.
– Cho cô.
Vân Phi Dương đưa thỏ nướng tới, hắn cũng không quên quan tâm nói:
– Vừa nướng chín, cẩn thận nóng.
– Ai cần ngươi lo!
Phi Uyển Như tiếp nhận thỏ nướng, lần nữa bước về phía vách đá, xé từng miếng thịt nhỏ bắt đầu ăn.
– Nữ nhân này…
Vân Phi Dương lắc đầu, lấy con thỏ nướng còn lại xuống, sau đó lấy ra một vò rượu ngon từ trong tạo hóa giới chỉ.
“Ba.”Vừa mở giấy dán ra, mùi rượu thơm tỏa ra khắp nơi.
Phi Uyển Như dựa vào thạch bích ngửi ngửi, nói:
– Mùi rượu thật thơm..
Vân Phi Dương cười nói:
– Đây là Thanh Phong Tửu, đặc sản của quê nhà ta, nếu không đến uống một ngụm nhấm nháp xem mùi vị của nó thế nào?
Phi Uyển Như vốn muốn cự tuyệt nhưng khó có thể chống cự sự dụ hoặc của rượu, quay người đi đến.
Vân Phi Dương lấy ra hai cái bát, đổ vào từng cái, bưng lên một bát, chân thành nói:
– Ban ngày có nhiều đắc tội, chén rượu này xem như bồi tội với Uyển Như cô nương.
Phi Uyển Như bĩu môi.
– Một bát sao được, phải hai bát.
– Có thể.
Vân Phi Dương uống một hơi cạn sạch, sau đó đổ vào một bát lại uống cạn.
Phi Uyển Như không nói, nhẹ nhàng bưng bát lên nhấm nháp một ngụm, khen. – Thơm quá, đây là lần đầu tiên ta uống loại rượu này.
– Thoải mái uống đi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Trong giới chỉ của ta còn có mấy chục vò nữa.
– Không được.
Phi Uyển Như cảnh giác nói:
– Ta sợ ta uống say, ngươi sẽ thừa cơ chiếm tiện nghi.
– Làm sao có thể.
Vân Phi Dương nói:
– Ta là loại người này sao?
Phi Uyển Như uống một hơi cạn sạch, tiếp theo nhìn hắn, chân thành nói:
– Đúng.
“Phù phù.”
Vân Phi Dương co quắp trên mặt đất, tâm thần sụp đổ.