Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1650
Chương: Truy Sát Trong Mưa
Toàn bộ hơn bốn mươi Tiên Nhân trung kỳ Tứ Môn gia tộc chết dưới kiếm Vân Phi Dương, một tên cũng không để lại.
Tám trưởng lão đuổi tới cư nhiên biết hung thủ là ai lại chỉ có thể phẫn nộ đứng trong vũng máu, đồng thời trong lòng cũng khiếp sợ không thôi.
Lấy thực lực Tiên Nhân hậu kỳ của bọn họ cũng có thể giết chết bốn mươi tên Tiên Nhân trung kỳ đó.
Nhưng một Tiên Nhân sơ kỳ vừa mới độ kiếp dễ như trở bàn tay giết chết nhiều Tiên Nhân trung kỳ như vậy ngay sau mông mình không xa, thật sự đáng sợ.
Càng bi kịch là.
Dù tiên niệm trưởng lão lan tràn ra sao cũng rất khó tìm thấy bóng người Vân Phi Dương, phảng phất như không tồn tại.
– Đáng giận!
Trưởng lão Nam Môn gia cả giận quát.
– Tiểu tử kia nhất định có chí bảo ngăn cách khí tức, nếu không sẽ không biến mất nhanh như vậy!
– Kẻ này cực kỳ âm hiểm, chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn.
Một trưởng lão ngưng trọng nói.
Bọn họ không phải người ngu, đã hiểu rõ Vân Phi Dương có chuẩn bị mà đến, hoặc làm tốt tính toán đánh lén.
“Xoát!”
“Xoát!”
Các Trưởng lão lần lượt lấy ra binh khí và chí bảo, tán phát lực lượng ra bên ngoài, hình thành phòng ngự kết giới trước người.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Bọn họ vô cùng lo lắng, Vân Phi Dương lại đột nhiên đánh lén.
Người này lo lắng quá mức.
Bởi vì sau khi chém giết bốn mươi Tiên Nhân trung kỳ, Vân Đại Tiện Thần giờ phút này đang ở bên trong tạo hóa giới chỉ kiểm kê không gian giới chỉ.
Trọng điểm tên này đổ dồn vào không gian giới chỉ Đông Môn, Tây Môn hai nhà, vô cùng thuận lợi tìm thấy bản viết tay còn lại của Tứ Môn Kinh.
– Rốt cục kiếm đủ.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười to.
Hắn cũng không có đi tu luyện hai loại khẩu quyết Tứ Môn Kinh, mà lặng yên không một tiếng động trở về ngoại giới, ánh mắt khóa chặt tám tên Tiên Nhân hậu kỳ phía xa.
Luận đơn đả độc đấu, Vân Phi Dương có thể đơn đấu bất kỳ một tên trưởng lão nào.
Nhưng bọn hắn bây giờ đi chung một chỗ, hình thành ăn ý, một khi xuất thủ đánh lén, khẳng định sẽ lọt vào công kích.
– Phải nghĩ biện pháp tách bọn hắn ra.
Vân Phi Dương lẩm bẩm, đồng thời tạm thời ngừng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, khuếch tán khí tức bản thân ra, người như khỉ xuyên qua sơn lâm trong mưa.
– Hắn ở nơi nào!
Bên này vừa mới động, trưởng lão khai hỏa toàn bộ tiên niệm bao phủ bốn phía tên nhất thời bắt được, nhao nhao bạo phát tu vi đuổi theo.
“Xoát!”
“Xoát!”
Bên trong núi rừng, một bóng người cực tốc tiến lên.
Mà ở phía sau, mấy đạo nhân ảnh theo đuổi không bỏ, trình diễn một trận truy đuổi chiến trong mưa.
…
Tất cả trưởng lão đều có cảnh giới Tiên Nhân hậu kỳ nhưng có mạnh có yếu, cho nên điên cuồng đuổi theo không bao lâu liền có người tụt lại phía sau.
Vân Phi Dương phi nước đại phía trước thủy chung lưu ý đằng sau, rất nhanh đã khóa chặt trưởng lão Đông Môn gia bị bỏ rơi cuối cùng.
Đã muốn đánh lén, khẳng định trước tìm quả hồng mềm mà bóp.
Vân Phi Dương không áp chế tốc độ, bật hết hỏa lực, trong nháy mắt hất Tứ Môn trưởng lão đằng sau ra, lần nữa vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, triệt để ẩn nấp khí tức bản thân.
– Người đâu!
Các trưởng lão đang theo phía sau đuổi không bỏ trơ mắt nhìn Vân Phi Dương biến mất, dù có tiên niệm bao phủ những đã triệt để không còn tung tích.
– Không tốt!
Một trưởng lão Bắc Môn quát:
– Nhanh trở về, mọi người dựa sát cùng một chỗ, không nên cho hắn cơ hội lợi dụng.
“Oanh!”
Vừa dứt lời, đằng sau vang lên tiếng nổ mạnh, cường thế kiếm ý điên cuồng tràn ngập.
Tất cả trưởng lão kinh biến.
Một khắc này, bọn họ hoàn toàn có thể cảm nhận được, kiếm ý hẳn do Vân Phi Dương bạo phát, mà uy lực mạnh hơn lúc trước giao thủ rất nhiều lần!
Vừa rồi giao thủ, tên này còn giữ lại, không vận dụng toàn lực?
Đám người không có thời gian suy nghĩ.
Bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất tiến về khu vực kiếm ý khuếch tán nồng nặc nhất, kết quả nhìn thấy trưởng lão Đông Môn gia đã bị chém giết, chí bảo Chuẩn Tiên đại viên mãn vỡ vụn trên mặt đất.
– Tam đệ!
Một tên trưởng lão khác của Đông Môn gia muốn rách cả mí mắt.
Sáu trưởng lão khác không nói, tâm thần lại đang run rẩy.
Bọn họ nhìn vỡ vụn chí bảo trên mặt đất đoán ra, trưởng lão Đông Môn gia nhất định có ý chống đỡ, nhưng kết quả là người và bảo bối bị thuấn sát trong thời gian cực ngắn.
Vân Phi Dương kia đến cùng mạnh đến mức nào mới có thể miểu sát được Tiên Nhân hậu kỳ cùng cảnh giới với mình?
Sáu tên trưởng lão càng nghĩ, sau lưng càng phát ra lạnh.
Lúc này, bọn họ rõ ràng đã hiểu, mục tiêu mình đến đây truy sát có thực lực cường hãn, mà còn ẩn trong chỗ tối để tất cả mọi người lâm vào bị động tuyệt đối trong.
– Chư vị.
Một trưởng lão ngưng trọng lên tiếng.
– Tiểu tử Vân Phi Dương này thừa dịp chúng ta không sẵn sàng, tiêu diệt từng bộ phận, mọi người đi cùng một chỗ, dù tình huống như thế nào cũng không được tự tiện tách ra!
– Tốt!
Mọi người lúc này đồng ý, dựa sát vào.
Khóe miệng Vân Phi Dương núp trong bóng tối giống như rắn độc hơi hơi giương lên, cười thầm.
– Các ngươi làm như thế sẽ chỉ bị ta một lưới bắt hết.
“Xoát!”
Thi triển thân pháp chạy sâu vào trong sơn lâm.
Cảm nhận được khí tức Vân Phi Dương lại hiện ra, bảy tên trưởng lão nhanh chóng đuổi theo.
Lần này bọn họ không có mù quáng điên cuồng đuổi theo, mà lẫn nhau ăn ý duy trì khoảng cách nhất định, từ đó kịp thời viện trợ.
Rất nhanh, bọn họ phát hiện Vân Phi Dương lại biến mất.
Có điều không bao lâu, khí tức xuất hiện lần nữa, hướng về chỗ càng sâu.
Bảy tên trưởng lão tiếp tục truy theo sau, đồng thời suy đoán, Vân Phi Dương có chí bảo ngăn cách khí tức nhưng không bền bỉ, cho nên mới có đột nhiên biến mất, bỗng nhiên xuất hiện.
Như thế dễ làm.Chí ít, còn có cơ hội bắt được hắn!
Những trưởng lão Tứ Môn gia tộc bị Vân Phi Dương cố ý lúc ẩn lúc hiện hố.
Giờ phút này, bọn họ hoàn toàn không có ý thức được, mình bị dẫn dắt, từng bước tới gần khu vực lúc trước thiết trí kiếm trận.
Đương nhiên.
Thời điểm bảy tên trưởng lão đuổi theo cũng cẩn thận từng li từng tí, lo lắng tiểu tử này sẽ đánh lén, không biết sao mà trận pháp Vân Phi Dương thiết trí quá kín kẽ.
Thậm chí, vì để dẫn bọn hắn hoàn toàn đi vào, hắn bố trí một trận pháp ngăn cách nhỏ trên mỗi một chuôi phi kiếm.
Cho nên, dù tiến vào khu vực này cũng rất khó có thể phát hiện.
Trăm thanh phi kiếm được trận pháp bao phủ, lơ lửng bốn phía sơn lâm vận sức chờ phát động, một khi địch nhân tiến vào, một khi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm quy vị sẽ trong nháy mắt hình thành Tru Thiên Kiếm Trận!
Vân Phi Dương cũng không có dẫn bảy tên trưởng lão tới bẩy rập, mà dẫn lấy bọn hắn không ngừng đi xung quanh bên ngoài, ngẫu nhiên xuất thủ, giả bộ đánh lén không thành rút lui.
“Oanh!”
Một tiếng vang thật lớn truyền đến.
Vân Phi Dương tiếp nhận bốn Tiên Nhân hậu kỳ công kích, thân thể như lá rách bay ra sau, tiếp theo phun ra một ngụm máu.
– Tiểu tử này thụ thương!
– Mau đuổi theo!
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Bảy tên trưởng lão lúc này tăng tốc, đuổi theo Vân Phi Dương.
Bọn họ sẽ không nghĩ tới, Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện đánh lén, bị đánh mấy chưởng hoàn toàn đang cố ý.
Còn về ngụm máu kia cũng do hắn tự bức ra, nếu không, lấy thân thể trải qua vạn trọng lôi kiếp, sao chỉ tiếp nhận có bốn chưởng đã bị thương đây.
Bảy tên trưởng lão đều là lão giang hồ.
Nhưng đối mặt với trùm xảo trá, vẫn hơi có hơi non nớt.
Mà hậu quả của non nớt, chính là khi bọn hắn tiếp tục đuổi theo, sau đó rơi vào khu vực kiếm trận, Vân Phi Dương một mực chạy trốn ngừng bước, lúc này vung Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay ra!