Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1649
Chương: Nơi Này Là Nơi Các Ngươi Táng Thân
– Phối hợp, phối hợp!
Liễu Tứ Hải chắp tay cười nói.
Hắn chỉ là một tiểu vị Tiên Vương của Tây Nam Vực, trước mặt Hồng Uy Tiên Đế, tuyệt đối là tiểu nhân vật.- Bất quá.
Liễu Tứ Hải nói:
– Vân Phi Dương hóa thành Bách Lý Phi Dương hơn hai tháng trước đã rời khỏi Quan Phong thành.
Nam Môn gia trưởng lão nói:
– Nghe nói tiểu tử kia mở Vân Ký cửa hàng trong thành, chúng ta muốn đi lục soát một chút.
– Lục soát có thể.
Liễu Tứ Hải đang mỉm cười đột nhiên chân thành nói:
– Nhưng Liễu mỗ nói trước.
– Chư vị muốn bắt Vân Phi Dương, không có quan hệ gì với người khác.
– Nếu như tại mang người khác đi khỏi Quan Phong thành của ta, Liễu mỗ tuyệt sẽ không đồng ý.
Ý tứ hắn rất rõ ràng.
Các ngươi có thể đi Vân Ký cửa hàng điều tra Vân Phi Dương, tìm không thấy người, tuyệt đối không thể động đến bọn người Bách Lý Nghiên.
– Liễu thành chủ.
Nam Môn gia trưởng lão nói:
– Xin yên tâm, chúng ta muốn bắt Vân Phi Dương, sẽ không liên luỵ người vô tội.
Cường long không ép địa đầu xà.
Tứ Môn gia tộc cũng không dám làm ẩu bên trong Quan Phong thành,.
Nghe đến đó, Vân Phi Dương yên tâm thu hồi tiên niệm, nói thầm:
– Liễu thành chủ, ngươi hôm nay hộ Vân Ký, Vân Phi Dương ta ghi nhớ trong lòng, ngày khác tất có báo đáp.
Liễu Tứ Hải rất phối hợp, Tứ Môn gia tộc cũng rất phối hợp, sau khi điều tra Vân Ký cửa hàng cũng không tìm được Vân Phi Dương, chỉ có thể cáo từ rời đi.
– Vân tiểu hữu.
Đợi đám người rời đi, Liễu Tứ Hải âm thầm lo lắng nói:
– Tứ Môn gia tộc Đế Thành phái tới không ít Tiên Nhân hậu kỳ, ngươi ngàn vạn cẩn thận, chớ bị bọn họ bắt được.
Nhưng hắn cũng không biết, Vân Phi Dương ngoài dã ngoại nhìn thấy võ giả Tứ Môn gia tộc ra khỏi thành, ánh mắt hiện lên sát cơ nồng đậm.
Cái ánh mắt này thật lâu chưa có xuất hiện.
Đại biểu cho Vân Phi Dương đã nổi sát tâm, muốn chơi một trò chơi sinh tử cùng đám người này.
“Hô!”
Đột nhiên, bầu trời bị mây đen bao phủ, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt mất đi hào quang, trở nên tối tăm trầm muộn.
– Kỳ quái.
Liễu Tứ Hải ngẩng đầu lên nói:
– Không lý do, làm sao trời âm u?
“Ào ào!”
Đúng vào lúc này, mưa to như trút nước.
Vân Phi Dương ngồi xổm từ một nơi bí mật gần đó, mặc cho mưa tung tóe trên người, trên mặt, ánh mắt ẩn chứa sát cơ thủy chung khóa chặt Tứ Môn gia tộc vừa ra khỏi thành.
Đám người Tứ Môn gia tộc đang từng bước tới gần không tự chủ được run rẩy một cái, nghĩ thầm có thể do khí trời biến hóa dẫn đến.
“Oanh!”
Nhưng vào lúc này, lại có sấm sét rơi xuống, chiếu sáng phía trước, một tên võ giả đang hành tẩu đột nhiên ngừng bước, nhíu mày quát.
– Là ai?
Võ giả sau lưng nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy một chỗ tối tăm phía trước, một đạo hắc ảnh dần dần xuất hiện.
“Oanh!”
Đúng vào lúc này, lại có một đạo sấm sét xuất hiện, trong nháy mắt chiếu sáng bốn phía, cũng soi rõ bóng đen kia, bọn người Tứ Môn gia tộc đầu tiên nhìn thấy một gương mặt giống như cười mà không phải cười.
– Là Vân Phi Dương!
Võ giả Tứ Môn gia tộc hoảng sợ hô to.
“Đạp.”
Vân Phi Dương từ trong sơn lâm đi ra, toàn thân hắn bị nước mưa làm ướt, sau lưng cõng Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
Trong sự chăm chú của đám người Tứ Môn gia tộc, hắn đi tới từng bước dưới mưa, phương thức ra sân đẹp trai bạo liệt!
Đáng tiếc, võ giả đến đuổi giết hắn không có tâm tình thưởng thức, xác định người đi tới là Vân Phi Dương, bắt đầu bạo phát tu vi, trong nháy mắt hình thành một khí tràng cường đại ngăn cách tất cả mưa.
– Chư vị.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nâng tay lên, bắt chuôi kiếm Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm sau lưng, âm u cười nói:
– Ngày hôm nay, nơi này là nơi các ngươi táng thân.
“Xoát —— “
Vừa dứt lời, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm bị rút ra, bỗng nhiên bổ xuống, một đạo kiếm khí cường thế xuất hiện.
Xuất thủ nhanh.
Kiếm khí càng nhanh.
Hơn bốn mươi võ giả Tiên Nhân trung kỳ Tứ Môn gia tộc cảm nhận được cỗ kiếm ý kia không khỏi hoảng sợ thất sắc.
Bọn họ trong khoảnh khắc đã ý thức được, một kiếm này ẩn chứa lực lượng không phải mình chỗ có thể chống đỡ.
– Thật mạnh!
– Vạn Lôi Tiên Nhân đây sao?
Một cường giả tiên nhân hậu kỳ Tây Môn gia kinh biến nhưng cũng tế ra Tiên Nhân kiếm của bản thân, nghênh đón.
“Oanh!”
Hai đạo kiếm khí chạm vào nhau, không gian hơi run rẩy, kiếm ý táo bạo điên cuồng bay loạn làm cây cối bốn phía trong khoảnh khắc hóa thành bột phấn.
“Phốc!”
Tiên Nhân hậu kỳ Tây Môn gia kia lúc này phun ra một ngụm máu, thân thể lùi gấp, sắc mặt vừa tái nhợt vừa khiếp sợ.
Tuy thành công cản được kiếm khí của Vân Phi Dương nhưng trong lúc chống đỡ, hắn có thể rõ ràng cảm giác được sức mạnh đối phương hoàn toàn trên mình!
Tiên Nhân trải qua vạn trọng lôi kiếp, thực lực ngưu bức có thể hiểu được, nhưng lĩnh ngộ kiếm đạo mạnh như thế thì thật đáng sợ.
“Xoát! Xoát!”
Thời khắc hai người đối chiêu, cường giả hai nhà Bắc Môn và Nam Môn đánh tới, song quyền ngưng tụ lực lượng kinh khủng, không có ẩn tàng.
Trước khi ra cửa, gia chủ Tứ Môn gia tộc dặn dò qua mọi người, một khi gặp được Vân Phi Dương, vô luận như thế nào cũng phải giết chết, dù mang theo thi thể trở về cũng được.
– Rác rưởi.
Vân Phi Dương không sợ sãi, một tay nắm Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, chém ra hai đạo Thái Thanh kiếm khí.
– Không tốt!
Hai tên cường giả giật mình, vội vàng né tránh.
Khi bọn hắn cảm nhận được kiếm khí bay thoáng qua ẩn chứa Đạo Ý không yếu hơn mình, thần sắc đại biến.
Sau khi tên này độ vạn trọng lôi kiếp, thực lực đã không kém gì Tiên Nhân hậu kỳ?
“Tê!”
Hai người hít một hơi lãnh khí.
Một võ giả vừa mới bước vào Tiên Nhân vậy mà cường hãn như thế, thật sự đáng sợ.
– Chư vị!
Trưởng lão Nam Môn gia quát.
– Ta tất đồng thời liên thủ giết chết kẻ này, đoạn tuyệt hậu hoạn!
– Tốt!
Võ giả tam môn gia tộc khác đồng thanh đáp.
Giữa bốn gia tộc có ngăn cách nhưng vào hôm nay đồng tâm hiệp lực tiêu diệt kẻ địch.
Đáng tiếc.
Thời khắc tám võ giả Tiên Nhân hậu kỳ đồng loạt ra tay, Vân Phi Dương không chính diện chống lại, cấp tốc chạy trốn hướng về sơn lâm bên cạnh.
Lúc này, chỉ có ngu ngốc mới cùng bọn hắn cứng đối cứng đây.
– Truy!
Tám cường giả tự nhiên không thể để cho Vân Phi Dương đào thoát, lúc này thi triển thân pháp đuổi theo, mà hơn bốn mươi Tiên Nhân trung kỳ cũng theo sát phía sau.
Chỉ là, cấp bậc bọn họ có chút thấp, rất nhanh đã bị các Trưởng lão kéo ra một khoảng cách.
“Ầm ầm!”
Đúng vào lúc này, sấm sét vang lên lần nữa, ngắn ngủi chiếu sáng sơn lâm tối tăm, cũng hiển lộ ra gương mặt âm u của Vân Phi Dương trên một thân cây.Bốn mươi Tiên Nhân trung kỳ hoảng sợ kêu to một tiếng.
“Xoát!”
Vân Phi Dương thả người nhảy xuống, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay xẹt qua hư không, từng đạo Thái Thanh kiếm khí cường thế nổ bắn ra.
“Oanh! Oanh!”
Tiếng vang cực lớn, truyền lại trong trời mưa.
Mấy trưởng lão đi phía trước nghe thấy tiếng vang, biến sắc, vội vàng xoay người trở về.
Mà khi bọn hắn về đến khu vực đã từng đi qua thì thấy toàn bộ võ giả Tiên Nhân trung kỳ gia tộc phái tới ngã trên mặt đất, trước ngực đều hiện ra kiếm ngân bắt mắt.
– Trưởng… Trưởng lão…
Một tên võ giả trước khi tuyệt khí, thống khổ nói:
– Vân… Là Vân Phi Dương…