Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1646
Chương: Để Cho Các Ngươi Có Đến Mà Không Có Về
Ban đêm.
Vân Phi Dương rất nghiêm túc gọi bọn người Ô Thông Du đến.
– Tiên sinh!
Bách Lý Nghiên cả kinh nói:
– Ngươi muốn đi?
– Không sai.
Vân Phi Dương nói:
– Trời sáng sẽ lên đường rời khỏi Quan Phong thành.
Hắn đã tiếp thu biện pháp của Thái Vũ, nhanh chóng thu thập hành lý chạy trốn.
Nhưng bên trong Quan Phong thành đều là đại sinh ý, khẳng định phải tiếp tục kinh doanh, cho nên trước khi chia tay an bài sự việc thật kỹ một phen.
– Tiểu Nghiên cô nương.
Vân Phi Dương nói:
– Ta đi có thể sẽ rất lâu sau mới về, sinh ý Vân Ký cửa hàng giao cho cô.
– Ta hiểu rõ, tiên sinh.
Bách Lý Nghiên gật đầu.
Trong khoảng thời gian này, Vân Ký cửa hàng đều do nàng xử lý, không thành vấn đề.
– Ô tiền bối.
Vân Phi Dương nói:
– Sinh ý trong tiệm cũng làm phiền ngài hỗ trợ chiếu cố.
– Ừm.
Ô Thông Du ứng tiếng.
Sau khi an trí thỏa đáng, Vân Phi Dương rời khỏi cửa hàng, tiến về phủ thành chủ cũng tìm tới Liễu Tứ Hải.
Tự mình có thể phủi mông một rời đi, sợ võ giả tứ đại gia tộc sẽ đến Quan Phong thành cố ý làm khó dễ bọn người Bách Lý Nghiên.
– Bách Lý công tử muốn đi đâu?
Liễu Tứ Hải biết Vân Phi Dương muốn đi, lúc này dò hỏi.
Vân Phi Dương trầm mặc một lúc, nghiêm túc nói:
– Tại hạ muốn đi Cực Quang Đế Thành, Vân Ký cửa hàng xin nhờ Liễu thành chủ hao tổn tâm trí nhiều hơn.
Nói rồi đưa lên một không gian giới chỉ.
Liễu Tứ Hải cũng không nhận, mà đẩy trở về, chân thành nói:
– Bách Lý công tử yên tâm, Liễu mỗ nhất định sẽ trọng điểm chiếu cố Vân Ký cửa hàng, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ.
– Phiền phức thành chủ.
Vân Phi Dương ôm quyền nói.
Sau khi rời khỏi phủ thành chủ, Vân Phi Dương lại tìm đến Thôi Tinh Đàm, hai người thống khoái uống một trận, cũng coi như tiễn đưa.
Hôm sau.
Trong lúc thần không biết quỷ không hay.
Vân Phi Dương đổi một khuôn mặt khác lặng yên rời khỏi Quan Phong thành, cuối cùng biến mất trong rừng núi vô tận.
…
Vân Đại Tiện Thần vừa đột phá, làm sao lại biệt khuất chạy trốn?
Không không.
Đây cũng không phải chạy trốn.
Hôm qua Vân Phi Dương đã nghĩ kỹ tính sâu, dù Đế Thành tứ đại gia tộc không phái người truy sát, hắn cũng sẽ rời khỏi Quan Phong thành.
Bởi vì đã nếm được ngon ngọt của Đạo Hóa Kinh, khẳng định phải đi tìm bốn bản tàn quyển còn lại.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương sẽ không đi dễ dàng như vậy.
Hắn rời khỏi Quan Phong thành về sau, ẩn nấp trong một sơn động, thầm nghĩ.
– Đông Môn và Tây Môn trong tứ đại gia tộc Đông Tây Nam Bắc đều có khẩu quyết tàn khuyết của Tứ Môn Kinh, bọn họ hôm nay tới đây, cũng là một cơ hội cướp đoạt không tệ.
Đạo Hóa Kinh, muốn tìm.
Tứ Môn Kinh cũng không thể thiếu.
Còn có một nguyên nhân càng quan trọng, chính là tứ đại gia tộc đã phái người đuổi giết, nếu như không để bọn hắn trả giá, làm sao có thể.
Nghĩ đến đó, Vân Phi Dương quyết định tạm thời ẩn trốn bên ngoài Quan Phong thành, từ chỗ sáng chuyển thành chỗ tối, nghĩ hết biện pháp chơi chết võ giả Tứ Môn gia tộc.
– Dám đến truy sát ta.
Vân Phi Dương âm u cười một tiếng, nói:
– Lão tử để cho các ngươi có đi mà không có về.
…
Núp trong bóng tối đánh lén là điều Vân Phi Dương am hiểu nhất.
Bất quá, tiếp theo hắn còn có một chuyện quan trọng muốn làm, đó là xác định thực lực mình bây giờ rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Bên trong thâm sơn dã lĩnh, tìm không thấy võ giả luận bàn, cho nên hắn đặt ánh mắt vào hung thú cấp bậc cao.
“Oanh!”
Một ngày nào đó, sơn lâm truyền đến tiếng vang.
Một đầu hung thú có thể so với Tiên Nhân sơ kỳ ầm vang ngã xuống đất, trước ngực bị xuyên thủng một cái khe, máu tươi chảy ròng.
– Không chịu nổi một kích?
Vân Phi Dương thu hồi quyền đầu nhuốm máu, bất đắc dĩ lắc đầu.
Giết chết đầu hung thú Tiên Nhân sơ kỳ, hắn chưa dùng đến một thành sức mạnh.
– Đổi hung thú càng mạnh để trắc thí.
“Xoát!”
Vân Phi Dương thả người bay lên.
Nhảy mấy cái đã đi vào chỗ sâu nhất mảnh rừng núi này, bắt đầu tìm kiếm hung thú mạnh hơn Tiên Nhân sơ kỳ.
Rất nhanh.
Hắn khóa chặt một đầu Long Thú, toàn thân phủ đầy lân giáp, lúc này thả người mà đi, nắm tay phải giơ lên, lực lượng cuồng bạo bộc phát.
Long Thú đang nghỉ ngơi nhất thời bừng tỉnh, trong con ngươi to lớn phát ra tia hoảng sợ, nhưng còn chưa thấy rõ người đánh mình có bộ dáng thế nào đã bị một quyền xuyên ngực.
“Phù phù.”
Cuối cùng, sau khi đầu hung thú có thể so với Tiên Nhân trung kỳ chịu một quyền bạo liệt của Vân Phi Dương, tử vong tại chỗ, ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có.
– Vẫn quá yếu.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Diệt đi đầu hung thú này, hắn chỉ dùng có ba phần sức mạnh.
Nói cách khác, nếu như thần không biết quỷ không hay đánh lén, Vân Phi Dương có thể tuỳ tiện miểu sát Tiên Nhân trung kỳ.
Nếu Tứ Môn gia tộc chỉ phái tới võ giả Tiên Nhân trung kỳ đơn thuần, đừng nói bốn mươi người, dù vài trăm người cũng có thể bị hắn trong một nơi bí mật gần đó đùa chơi tới chết.
Mà điều này cũng không khiến Vân Phi Dương hài lòng.
Sau đó, hắn bắt đầu không kiêng nể gì mà lắc lư khắp rừng núi.
Trong thời gian rất ngắn, trăm con hung thú Tiên Nhân sơ kỳ và mấy chục hung thú Tiên Nhân trung kỳ đang điên cuồng đuổi theo mông.
Chờ số lượng đủ nhiều.
Vân Phi Dương lúc này ổn định thân thể, vén ống tay áo, ánh mắt lóe ra tia sáng nóng rực.
“Rống!”
Bầy hung thú nguyên bản còn rất hung hăng đột nhiên cảm nhận được trên thân thể nhân loại trước mặt tán phát ra khí tức khủng bố, nhất thời hiện ra vẻ hãi nhiên.
Chúng muốn chạy, muốn rút lui.
Nhưng đã quá muộn, bởi vì Vân Phi Dương đã vung hai nắm đấm ngang nhiên xông lại, lực lượng bạo phát, từng đầu hung thú ngã xuống đất.
“Bành! Bành! Bành!”
Giữa rừng núi u ám truyền đến từng tiếng bạo hưởng, Vân Phi Dương trải qua vạn trọng lôi kiếp, lấy cảnh giới Tiên Nhân sơ kỳ điên cuồng miểu sát hung thú Tiên Nhân trung sơ kỳ!
Nếu một màn này để người khác nhìn thấy, lại biết thân phận chân chính của hắn, chắc sẽ không quá kinh ngạc.
…
“Xoát!”
“Xoát!”
Bên trong một sơn cốc cự đại, Vân Phi Dương thi triển thân pháp, không ngừng xuyên qua.
Phía sau hắn, một đầu hung thú như báo đang điên cuồng đuổi theo phía sau mông, tốc độ có thể nói nhanh đến cực hạn.
Đầu hung thú này có cấp bậc đạt đến Tiên Nhân hậu kỳ, là bá chủ trong vòng nghìn dặm xung quanh đây.
Vân Phi Dương tìm tới nó, không có ý định đánh lén.
Ngược lại quang minh chính đại khiêu khích, bởi vì hắn phải biết, thực lực mình bây giờ có thể chống lại Tiên Nhân hậu kỳ hay không.
Kết quả có chút khó khăn.
Bởi vì sau một phen giao thủ, mặc dù Vân Phi Dương không rơi vào thế hạ phong nhưng muốn dựa vào quyền đầu rất khó giết chết.
Quyền đầu không được thì dùng kiếm.
“Xoát!”
Vân Phi Dương trong lúc phi nước đại gọi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra, quay lại, hai tay giơ kiếm chém ra một đạo kiếm khí cường thế.
Một kiếm này, nhìn như bình thản không có gì lạ lại ẩn chứa kiếm ý chí cao vô thượng.
“Rống!”
Báo thú nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này chuyển động thân thể né tránh.
– Ngươi không thoát!
Vân Phi Dương lần nữa huy kiếm.
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Từng đạo kiếm khí cực mạnh nổ bắn ra, mục tiêu chính là báo thú vừa mới né tránh.
“Oanh! Oanh!”
Vách đá bị kiếm khí tác động, vỡ nát tan tành.
Sau nửa canh giờ.
Một chân Vân Phi Dương giẫm trên thi thể đầy kiếm ngân của báo thú, khóe miệng hiện ra mỉm cười, nói:
– Đông Tây Nam Bắc tứ đại gia tộc, lão tử ta ở ngoài thành chờ các ngươi đuổi giết.