Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1645
Chương: Sư Tôn, Ngươi Hố Ta Thật Thảm!
Gia chủ hai nhà Đông Môn và Tây Môn rất phiền muộn.
Vân Phi Dương là con trai Tiên Đế không rõ thật giả kia có thực lực rất mạnh, bây giờ mang nhiệm vụ đưa cho mình, tuyệt đối là phỏng tay khoai sọ.
Nhưng mà Tiên Đế đã ra lệnh, không thể không theo.
Bởi vậy, sau khi về đến gia tộc, hai gia chủ bắt đầu thương nghị làm thế nào mới đuổi giết được đối phương.
Nếu như chỉ là Tiên Nhân thông thường, bọn họ sẽ không để trong lòng, nhưng Vân Phi Dương đã từng độ vạn trọng lôi kiếp, người độ vạn trọng bước vào Tiên Nhân cảnh tuyệt đối không phải bình thường.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đông Môn và Tây Môn mỗi nhà đều phái ra hai tên thực quyền Trưởng lão Tiên Nhân hậu kì cùng hơn mười dòng chính Tiên Nhân trung kì.
Hai nhà Bắc Môn và Nam Môn cũng phái Tiên Nhân hậu kì làm chủ đội ngũ.
Nếu như những võ giả bên ngoài biết được tứ đại gia tộc phái ra đội ngũ truy sát khủng bố như thế, họ hoàn toàn có thể hiểu.
Dù sao, Vân Phi Dương độ lôi kiếp quá khoa trương, sau khi bước vào Tiên Nhân, thực lực tuyệt đối kinh khủng.
Tiên Đế đã hạ lệnh, dù tứ đại gia tộc có lo lắng cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Những tán tu đã từng nhắm đến chí bảo của Vân Phi Dương đã thu lại ý định, họ không có chỗ dựa như Tiên Đế, là những người cô độc, sao dám đi chọc giận Vạn Lôi Tiên Nhân kia.
Đội ngũ truy sát của tứ đại gia tộc đã hành động, Vân Phi Dương cũng đã trở về Quan Phong thành.
Trên đường, dịch dung thành Bách Lý Phi Dương thêm lần nữa, nhưng tên gia hoả này lại không biết cả nội vực đều đã biết thân phận chân chính của hắn.
– Bách Lý công tử.
Vừa vào thành, Liễu Tứ Hải chờ cửa từ lâu vẻ mặt vui cười đi tới.
Người trẻ tuổi kia thân phận chân chính là Vân Phi Dương, nhưng đã dịch dung, thì đại biểu không muốn người biết, cho nên đành lấy Bách Lý công tử mà xưng hô.
– Liễu thành chủ.
Vân Phi Dương cười đáp lễ.
Liễu Tứ Hải dừng lại, giơ lên ngón tay cái.
– Bách Lý công tử độ kiếp có thể nói trên đời hiếm thấy, ngày hôm nay Liễu mỗ được mở rộng tầm mắt.
Đây không phải lấy lòng, mà là lời nói thật.
Vân Phi Dương lắc đầu, cười khiêm tốn nói.
– Liễu thành chủ quá khen, tại hạ độ kiếp thành công cũng nhờ có vận khí.
Liễu Tứ Hải co giật khoé miệng.
Trải qua vạn trọng lôi kiếp oanh tạc mà có thể bình yên vô sự, lại còn bước vào Tiên Nhân cảnh, vận khí này thật quá lớn đi.
– Đột phá Tiên Nhân cảnh là chuyện vui lớn.
Liễu Tứ hải cười nói.
– Liễu mỗ đã bày tiệc ở quán rượu ăn mừng một trận vì Bách Lý công tử.
Lúc trước, vị thành chủ này đối xử Vân Phi Dương không tệ, đơn giản là vì quan hệ với đại chưỡng quỹ, còn bây giờ là thành tâm thật ý muốn kết giao.
Vân Phi Dương có chút chần chờ, từ chối nói.
– Liễu thành chủ, tại hạ còn có việc phải xử lí, hay chọn hôm khác đi.
– Cũng tốt, cũng tốt.
Liễu Tứ Hải cười nói.
Vân Phi Dương cáo từ rời đi, về đến cửa hàng Vân Ký, vừa đi vào thì đã thấy Ô Thông Du nhảy ra, nói.
– Hoá ra ngươi thật sự là hạ giới Vân Phi Dương!
Trước kia Vân Phi Dương đã từng nói tên thật cho hắn nghe, lão nhân này luôn cảm thấy có chút quen tai, về sau mắt thấy hắn độ kiếp, nhìn thấy nguyên trạng của hắn mới kịp phản ứng.
Vân Phi Dương cười nói.
– Bất ngờ sao?
– Bất ngờ thật!
Sắc mặt Ô Thông Du ngưng trọng nói.
– Năm đó, lúc ngươi giao thủ với bốn Chuẩn Tiên của Bắc Môn gia, cảnh giới chỉ là Bán Tiên đại viên mãn, thế mà chỉ qua mấy năm đã thành công đột phá đến Tiên Nhân, tốc độ này quả nhanh đến mức không dám tưởng tượng.
Vân Phi Dương khẽ giật mình, kinh ngạc nói:
– Sao ngươi biết được chuyện ta giao thủ cùng võ giả Bắc Môn gia?
Ô Thông Du cười nói.
– Hình ảnh năm đó ngươi và bốn Chuẩn Tiên giao thủ có màn sáng truyền lại trong các thành trì, ai mà không biết đây.
– Không phải chứ?
Vân Phi Dương trừng mắt.
Đúng lúc này, Bách Lý Nghiên đi tới, sùng bái nói.
– Năm đó tiên sinh lấy kiếm trận chém giết bốn Chuẩn Tiên, hình ảnh đó rất rung động.
– Cô cũng biết?
Vân Phi Dương nhất thời sụp đổ.
Tên này cuối cùng cũng hiểu rõ, một màn mình vận dụng kiếm trận chém giết võ giả Bắc Môn gia đã sớm bị người ở nội vực biết rõ.
– Có chút không ổn.
Trong nội viện, Vân Phi Dương xoa tay đi qua đi lại, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Mình chém giết võ giả Bắc Môn gia mấy năm trước lại bị Ô Thông Du và Bách Lý Nghiên đại diện hai thành trì khác nhau biết rõ, điều này đại biểu cái gì?
Đại biểu hình ảnh chuyện đó tuyệt đối không chỉ có một hai thành trì biết.
Rất có thể tất cả thành trì ở nội vực đều có màn sáng xuất hiện, tất cả võ giả nội vực đều tận mắt nhìn thấy.
– Cuối cùng do ai làm?
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
– Là vi sư.
Đúng lúc này, âm thanh của Thái Vũ lọt vào trong tai.
Đột nhiên nghe được tiếng của sư tôn, Vân Phi Dương cũng không bất ngờ, dù sao người này thích giả thần giả quỷ.
Vân Phi Dương tức giận nói.
– Sư tôn, người làm vậy là có ý gì?
Thái Vũ từ từ nói.
– Lấy Bán Tiên đại viên mãn chém giết bốn Chuẩn Tiên, đây là chuyện vô cùng đáng hãnh diện.
– Vậy cũng đúng.
Vân Phi Dương gật đầu nói.
– Còn có…
Thái Vũ nói tiếp:
– Lúc ngươi độ kiếp, vi sư đã bố trí màn sáng tại mỗi thành trì để bọn hắn tận mắt chứng kiến kì tích, hiện tại mỗi một võ giả đều đang bàn về ngươi.
– Thật sao?
Vân phi Dương cười rộ lên.
Một khắc này, hắn đứng thẳng tắp, một cổ khí tức trang bức vô hình toát ra.
Con người ai cũng có lòng hư vinh.
Vân Đại Tiện Thần cũng không ngoại lệ, mà chỉ có hơn chứ không kém người khác.
– Không đúng!
Hắn đang dương tự đắc, sắc mặt đột nhiên thay đổi nói:
– Người truyền cảnh ta độ kiếp đi, chẳng phải mọi người sẽ biết thân phận chân thật của ta?- Đúng vậy.
Thái Vũ cười cười đáp.
Vân Phi Dương suýt nữa thì ngã xuống đất, phát điên quát.
– Bọn người Bắc Môn, Nam Môn gia chắc chắn sẽ đến truy sát ta!
Vân Phi Dương không phải người ngu. Hắn biết địch nhân lớn nhất của mình ở Chân Vũ Thần Vực là hai nhà Bắc, Nam Môn, thậm chí là chủ tử Tiên Đế phía sau.
Bây giờ, người người đều thấy mình độ kiếp, thân phận chắc chắn bại lộ, đối phương nếu đã có ý muốn giết mình, đây tuyệt đối là phiền phức.
Thái Vũ cười nói.
– Tứ đại gia tộc Đông Tây Nam Bắc đã điều động không ít cường giả Tiên Nhân hậu kì đến truy sát ngươi, vài ngày nữa sẽ tiến vào Tây Nam Vực.
– Ngoạ tào!
Vân Phi Thiên nhảy dựng lên, nói:
– Sư tôn, người hố ta thảm rồi.
– Đồ nhi ngoan.
Thái Vũ lại cười nói:
Ngày hôm nay vi sư truyền âm với ngươi là muốn giúp ngươi nghĩ biện pháp giải quyết phiền phức.
Vân Phi Dương vốn đang sụp đổ, nhất thời vui vẻ hiện ra mặt.
Sư tôn mình rất trâu bò, hắn đích thân giúp mình giải quyết phiền phức, thì tuyệt đối vô cùng nhẹ nhõm.
– Đồ nhi.
Thái Vũ ngưng trọng nói:
– Tứ đại gia tộc điều động tám Tiên Nhân hậu kì cùng hơn bốn mươi Tiên Nhân trung kì.
– Nhiều như vậy?
Ánh mắt Vân Phi Dương ngưng trọng lên.
Hắn độ kiếp thành công bước vào Tiên Nhân, tuy không có biện pháp nắm rõ thực lực hiện tại của mình nhưng lại có thể suy đoán, miểu sát Tiên Nhân sơ kì dễ như chơi.
Tuy nhiên, đối mặt tám Tiên Nhân hậu kì cùng hơn bốn mươi Tiên Nhân trung kì thì lại không có nắm chắc.
Đối phương người đông thế mạnh.
Thái Vũ ngưng trọng nói:
– Biện pháp của vi sư là . . . ngươi mau thu thập hành lí chạy trốn đi.
Thái Vũ chân thành nói.
Vân Phi Dương trực tiếp ngã xuống đất.