Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1623
Chương: Vân Ký Cửa Hàng, Chưa Nghe Nói Qua
———————
– Ta kháo.
– Không phải Vân Ký cửa hàng lừa đảo đó chứ?
– Không có khả năng, nếu như lừa đảo, sao Hằng Thông cửa hàng lại kết minh chứ.
– Cái này cũng khó mà nói, có lẽ Bách Lý Phi Dương của Vân Ký cửa hàng lừa gạt cả Hằng Thông cửa hàng đó chứ.
Liễu Tứ Hải xuất hiện chọc thủng lời nói dối tổng bộ thiết lập tại Cực Quang Đế Thành của Vân Phi Dương lúc trước nhất thời để rất nhiều võ giả suy nghĩ, tranh nhau nghị luận.
Thậm chí, rất nhiều người bắt đầu dao động.
Suy đoán Vân Ký cửa hàng có lẽ cũng không phải nhà buôn lớn, mà dùng thủ đoạn nào để lừa dối mọi người.
Loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra, rất nhiều thương nhân muốn chém gió để thượng vị, sao đó bị thảo phạt, đóng cửa.
Vương chưởng quỹ nghe được lời mọi người nghị luận, còn âm thầm lắc đầu.
– Chân công tử, màn kịch này chỉ sợ không diễn tốt được rồi.
“Haha.”
Liễu Tứ Hải cởi mở cười một tiếng, nói:
– Bản thành chủ ngày hôm nay ngược lại muốn xem Vân Ký cửa hàng này có lai lịch gì, làm cho mấy vị chưởng quỹ Hằng Thông cửa hàng coi trọng như vậy.
Nói rồi ngồi trên sư tử đá trước cửa thành, rất hứng thú chờ đợi.
Không bao lâu, dưới thành lâu, có mấy võ giả đi tới, bọn họ ăn mặc thống một, lão giả đi đầu có cảnh giới đạt đến Tiên Nhân.
– Ừm?
Liễu Tứ Hải khẽ nhíu mày.
– Sao người Diêm gia tới đây?
Một đám người trùng trùng điệp điệp đi vào trong thành, trước ngực có khắc chữ Diêm, hiển nhiên chính là võ giả Diêm gia – Tây Hoài Vương Thành.
Cường giả Tiên Nhân cầm đầu chính là Diêm gia thái trưởng lão, Diêm Tống Hoài.
Mà sau khi hắn vào thành, nhìn thấy Liễu Tứ Hải trên sư tử đá, lúc này chắp tay cười nói:
– Liễu thành chủ, đã lâu không gặp.
Liễu Tứ Hải cười nói:
– Là ngọn gió nào thổi Diêm gia Thái trưởng lão tới Quan Phong thành ta đây.
Diêm Tống Hoài có chút cung kính nói:
– Liễu thành chủ, Diêm mỗ lần này đến đây phụng mệnh Duẫn thành chủ.
Duẫn thành chủ là thành chủ Tây Hoài Thành, cảnh giới hạ vị Tiên Vương, thực lực tương đương Liễu Tứ Hải.
“Ồ?”
Liễu Tứ Hải cười nói:
– Duẫn thành chủ phái ngươi đến, có chuyện gì quan trọng?
Diêm Tống Hoài cười đáp.
– Căn cứ tin tức đáng tin, một trọng phạm nội thành ta truy nã chạy trốn đến Quan Phong thành.
Diêm gia thái trưởng lão một mực truy tung Bách Lý Nghiên.Tuy về sau đứt đoạn manh mối nhưng cuối cùng vẫn tìm được Quan Phong thành.
Lấy thực lực của hắn có thể nhẹ nhõm bắt Bách Lý Nghiên đi nhưng dù sao cũng là một Vương Thành khác, mình tùy tiện xuất thủ, khẳng định sẽ dẫn phát đại phiền toái.
Rơi vào đường cùng chỉ có thể trở về Tây Hoài Thành, tìm thành chủ làm chỗ dựa, lúc này mới dẫn người nghênh ngang vào thành.
– Nguyên lai là bắt người.
Liễu Tứ Hải cười nói.
Diêm Tống Hoài cung kính nói:
– Còn mời Liễu thành chủ tạo điều kiện để Diêm mỗ đem người mang đi.
– Người có thể mang đi.
Liễu Tứ Hải nói:
– Bất quá, ngươi cần phải hiểu quy củ.
– Hiểu, hiểu!
Diêm Tống Hoài vội vàng lấy ra một khối ngọc bài trong ngực, dùng hai tay trình lên.
– Đây là ngọc bài Duẫn thành chủ, còn mời Liễu thành chủ nghiệm chứng.
“Xoát!”
Liễu Tứ Hải vung tay lên, tiếp nhận ngọc bài vào trong tay, hơi dò xét đã thu được hình dáng và tin tức cơ bản của người cần bắt.
Quan Phong thành và Tây Hoài Thành cách nhau rất xa, hai thành chủ chắc mười năm thì gặp mặt một lần, song phương có hợp tác một chút, tỉ như đuổi bắt trọng phạm lúc, có thể phối hợp lẫn nhau.
– Diêm trưởng lão.
Liễu Tứ Hải ném trả ngọc bài, cười nói:
– Đi bắt người đi.
– Đa tạ!
Liễu Tứ Hải chắp tay một cái, đang muốn mang thủ hạ rời đi, lại rất tò mò hỏi:
– Liễu thành chủ, các ngươi đang đợi người nào à?
– Không sai.
Liễu Tứ Hải nhớ tới cái gì, nói:
– Diêm trưởng lão, có nghe nói qua Vân Ký cửa hàng?
– Vân Ký cửa hàng?
Diêm Tống Hoài hơi trầm tư, lắc đầu.
– Chưa từng nghe nói qua.
Liễu Tứ Hải không có hỏi nhiều mà phất tay.
– Nhanh bắt người đi, bản thành chủ chỉ cho các ngươi một ngày.
– Liễu thành chủ, cáo từ!
Diêm Tống Hoài lúc này mang theo thủ hạ dò theo khí tức Bách Lý Nghiên bước nhanh về phía Vân Ký y quán.
Gia tộc Tây Hoài Thành cầm ngọc bài thành chủ đến Quan Phong thành bắt người, loại chuyện này rất phổ biến, cho nên rất nhiều võ giả cũng không có chú ý, mà vẫn đang nghị luận về Vân Ký cửa hàng.
Một khắc đồng hồ sau.
Diêm Tống Hoài mang theo võ giả đi vào nội thành.
Bách Lý Nghiên bị bọn họ bao vây, khẽ cắn môi mỏng nhưng trong lòng mất hết can đảm.
Cô nàng vỗn đang tính toán tiền trong y quán, Diêm gia thái trưởng lão đá cửa mà vào, cuối cùng mời nàng ra.
– Liễu thành chủ!
Diêm Tống Hoài chắp tay nói:
– Đào phạm đã bị bắt, Diêm mỗ xin cáo từ.
– Đi thôi, đi thôi.
Liễu Tứ Hải nhìn Bách Lý Nghiên một cái, khua tay.
– Trời ạ!
– Đây không phải Nghiên cô nương của Vân Ký cửa hàng tiểu sao?
Có võ giả nhận ra Bách Lý Nghiên, nhất thời gây nên oanh động không nhỏ.
Vương chưởng quỹ đang lo lắng ngẩng đầu, thấy nữ nhân bị Diêm gia mang đi, sắc mặt đột nhiên đại biến, vội vàng quát:
– Đứng lại!
– Hửm?
Diêm Tống Hoài ngừng chân, hỏi:
– Vị bằng hữu này, có chuyện gì sao?
Rất hiển nhiên, Diêm gia thái trưởng lão cũng không nhận ra chưởng quỹ Hằng Thông phân hành Quan Phong thành.
– Người này.
Vương chưởng quỹ nói năng có khí phách.
– Ngươi không thể mang đi!
Mặc dù hắn không thể xác định Bách Lý Nghiên và Chân Đức Suất có quan hệ trai gái hay không nhưng cũng biết, Chân công tử rất coi trọng nữ nhân này, nếu không sẽ không giao ba cửa hàng cho nàng quản lý.
Bây giờ, Diêm gia Tây Hoài Thành xem nàng như trọng phạm mang đi, khẳng định không thể đồng ý.
– Vương chưởng quỹ.
Liễu Tứ Hải khó hiểu.
– Ngươi biết nữ nhân này?
Vương chưởng quỹ nói:
– Võ giả ở hiện trường không ai không biết tiểu Nghiên cô nương.
– Ồ?
Liễu Tứ Hải có chút kinh ngạc.
– Nàng là ai?
Vương chưởng quỹ chân thành đáp.
– Tiểu Nghiên cô nương là người của Vân Ký cửa hàng, ba nhà Vân ký cửa hàng nội thành do nàng quản lý.
– Chậc chậc.
Liễu Tứ Hải cười nói:
– Nàng là người Vân Ký cửa hàng, lại là trọng phạm Tây Hoài Thành truy nã, ngày càng thú vị rồi nha.
Diêm Tống Hoài còn lúng túng nói:
– Liễu thành chủ, ta có thể mang đi người này không?
– Mang có, thể đi.
Liễu Tứ Hải cười nói:
– Bất quá, bản thành chủ vẫn đề nghị, ngươi tốt nhất chờ đại chưởng quỹ Vân Ký cửa hàng đến, trưng cầu ý hắn một chút.
– Liễu thành chủ.
Diêm Tống Hoài nói:
– Vân Ký cửa hàng này ở Quan Phong thành?
Liễu Tứ Hải lắc đầu.
– Nội thành của ta cũng không có cửa hàng này, nghe nói tổng bộ thiết lập bên trong Cực Quang Đế Thành.
– Cực Quang Đế Thành, Diêm mỗ cũng vừa đi qua.
Diêm Tống Hoài có chút kinh ngạc nói:
– Tại sao chưa từng nghe nói đến Vân Ký cửa hàng đây?
Liễu thành chủ chưa từng nghe qua.
Thái trưởng lão Diêm gia Tiên Nhân cấp cũng chưa nghe nói qua.
Võ giả nội thành lần nữa dao động, nhao nhao suy đoán, Vân Ký cửa hàng rất có thể đang lừa người.
Mà Bách Lý Nghiên quản lý cửa hàng là trọng phạm Tây Hoài Thành truy nã, điều này khiến rất nhiều người động não suy đoán, Bách Lý Phi Dương có thể cũng là đào phạm hay không?
– Diêm thái trưởng lão.
Liễu Tứ Hải cười nói:
– Đại chưởng quỹ Vân Ký cửa hàng lập tức sẽ đến, còn mời chờ một chút, nếu như hắn đồng ý, ngươi có thể ngay lập tức dẫn người đi.
– Thật có lỗi.
Đột nhiên, ngoài thành truyền đến một thanh âm ẩn chứa Đạo Ý cực mạnh.- Vân mỗ không đồng ý một ít rác rưởi tự tiện mang người của Vân Ký cửa hàng ta đi.