Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1620
Chương: Cay Con Mắt! !
———————
Trong nháy mắt Thôi Thiên Ngự mở cửa, ba động năng lượng cực yếu ớt phiêu đãng ra, muốn đổi thành người khác, dù một vị cường giả Tiên Nhân cũng chưa chắc có thể phát hiện.
Nhưng Vân Phi Dương lại bắt được.
Không chỉ do linh hồn lực hắn mạnh, mà bản thân hắn cũng là một cao thủ am hiểu bố trí trận pháp.
Bên trong gian phòng có trận pháp, lộ ra sự cổ quái.
Vân Phi Dương chờ một lát, lặng yên đến trước của phòng, Nghịch Thiên Quyết bao phủ xuống linh hồn lực thấm vào phòng.
Vừa mới đi vào đã bị bắn ngược về tới.
– Trận pháp ngăn cách.
Vân Phi Dương khẳng định.
Hắn thường xuyên bố trí trận pháp ngăn cách trong phòng, vì có một số việc không muốn để cho ngoại nhân biết, thường thấy nhất làchuyện chăn gối.
– Có chút cổ quái.
Vân Phi Dương nói thầm.
Trong khoảng thời gian quan sát, hắn phát hiện đại trưởng lão không hứng thú với nữ nhân, trưởng thành cũng không lập gia đình, trong phòng bố trí trận pháp ngăn cách, khẳng định không phải vì chuyện sinh hoạt vợ chồng.
Như vậy hắn đến cùng làm gì?
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy để Vân Phi Dương ngưng tụ linh hồn lực tan vào giữa phòng, muốn mạnh mẽ phá giải trận pháp.
Hắn thấy đại trưởng lão có bí mật không thể cho ai biết, nếu như bắt hắn lại uy hϊế͙p͙ cũng không khả quan cho lắm.
Trận pháp ngăn cách bên trong gian phòng có đẳng cấp tương đối cao, nhưng lấy cường độ linh hồn Vân Đại Tiện Thần, muốn phá giải cũng nhẹ nhàng.
Vẻn vẹn một khắc đồng hồ.
Hắn thành công thẩm thấu vào trận pháp cũng tìm được mắt trận quan trọng, linh hồn lực thành công dung hợp vào.
Có thể nói.
Với sự cẩn thận từng li từng tí thẩm thấu, dù người bố trí cũng không thể phát giác có người đang thẩm thấu vào trong trận pháp của mình, triệt để chưởng khống quyền chủ động.
Sau khi khống chế trận pháp, Vân Phi Dương lúc này dò xét trong phòng, chứng kiến một màn làm cho hắn trợn mắt hốc mồm.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, hai người trần trụi đang ở cùng một chỗ thỏa thích hôn.
Bản tính con người.
Việc này rất bình thường.
Nhưng để Vân Phi Dương sụp đổ là, hai người trần trụi trên giường không phải một nam một nữ mà là hai nam nhân.Đúng, không sai.
Hai nam nhân quấn cùng một chỗ.
Một là đại trưởng lão Thôi Thiên Ngự, người khác là một người trẻ tuổi rất đẹp trai.
Hai người thỏa thích hôn nhau, hình ảnh quả thực cay con mắt.
– Con vợ nó!
Vân Phi Dương lúc này thu hồi linh hồn lực, núp trong bóng tối kém chút ói mữa.
Giờ phút này, hắn rốt cuộc minh bạch, tại sao đại trưởng lão đến nay không có gia đình, không chút hứng thú đối với nữ nhân, nguyên lai là có đam mê đồng tính!
– Thật buồn nôn.
Nhớ tới một màn vừa rồi, Vân Phi Dương nổi da gà.
Thế giới bao la, không thiếu cái lạ.
Có nam nhân thích nữ nhân, tự nhiên có nam nhân thích nam nhân, nữ nhân thích nữ nhân.
Loại chuyện này, Vân Phi Dương có nghe nói qua, nhưng cũng lần đầu tiên nhìn thấy.
Chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới có thể nhìn, dù sao, làm gì cóai rảnh rỗi đi phá mất trận pháp ngăn cách phòng ngủ người ta để nhìn trộm chứ.
– Đại trưởng lão.
Vân Phi Dương tỉnh táo lại, cười thầm.
– Cái đuôi này của ngươi thật dài a.
“Hưu!”
Linh hồn lực lần nữa rót vào, chưởng khống trận pháp.
Trong phòng ngủ, Thôi Thiên Ngự và nam tử tuấn mỹ lăn qua lăn lại trên giường, tràng diện có chút kịch liệt.
Theo thông lệ, nơi đây phải tỉnh lược 5 vạn chữ.
Tác cũng không tin, có người sẽ bảo tác viết ra hết 5 vạn chữ này, kaka – trích lời tác giả!
…
Hai nam nhân đại chiến say sưa.
Vân Đại Tiện Thần thao túng linh hồn lực cưỡng ép sửa đổi cấu tạo trận pháp.
Hắn muốn tạo thêm một hình ảnh trận pháp bên trong để ghi lại hình ảnh hai người, sau đó uy hϊế͙p͙ đại trưởng lão.
Trong quá trình bố trí, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, ngẫu nhiên nhìn một chút, nhất thời có xúc động muốn ói, đồng thời bội phục hai người, tư thế giải tỏa thật mẹ nó nhiều quá!
Sau nửa canh giờ.
Cải biến hoàn tất trận pháp, Vân Phi Dương ghi lại toàn bộ hình ảnh rồi vội vàng thu hồi linh hồn lực.
“Oa!”
Vân Phi Dương đưa một tay dựa vào tàng cây, mồ hôi lạnh chạy ròng.
Tuy tận mắt thấy hình ảnh không chịu nổi để lòng hắn sụp đổ, nhưng tăng lên không ít tri thức.
…
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương như thường ngày chơi trò cùng Thôi Tinh Liễm và các môn khách, vụng trộm tiếp tục quan sát đại trưởng lão.
Cuối cùng đưa ra kết luận, Thôi Thiên Ngự cách ba ngày sẽ tiến vào phòng có trận pháp một lần, mà lại mỗi lần đều có bạn lữ khác biệt.
Vân Đại Tiện Thần đương nhiên không buông tha, chỉ cần hắn chân trước đi vào, chân sau sẽ mở hình ảnh trận pháp ra, ghi lại hình ảnh đại chiến bên trong.
Một ngày nào đó.
Hắn và bọn người Lý Phi hẹn nhau tiến về dã ngoại lịch luyện, trùng hợp chạm mặt với đại trưởng lão.
Tuy Thôi Thiên Ngự biểu hiện rất uy nghiêm nhưng Vân Đại Tiện Thần lại phát hiện ánh mắt lão nhân này có dị dạng, giống như đang tìm kiếm mục tiêu.
– Buồn nôn.
Vân Phi Dương lạnh run.
…
Sau đó một đoạn thời gian, Vân Phi Dương một bên giám thị đại trưởng lão, một bên tự suy tính đến kế hoạch tiếp theo.
Muốn nói bi kịch nhất, không ai qua được Thôi Tinh Thế.
Nhiều ngày đi qua, hàng hóa bên Vân Ký cửa hàng không tới, nguồn cung cấp của mấy cửa hàng dự hắn đã dùng hết, không thể buôn bán bình thường nữa.
Thôi Tinh Liễm biết được tin này, mãnh liệt đả kích hắn trong hội nghị trưởng lão, để hắn lâm vào thế bị động.
Càng bi kịch là.
Thôi Hữu Vọng được đại trưởng lão chỉ thị, khởi xướng tấn công Thôi Tinh Thế để hắn hai mặt thụ địch, khổ không thể tả.
Sự việc phát triển đến mức này, tranh đoạt chức gia chủ Thôi gia đã đến ai đoạngay cấn gi, tùy thời có khả năng vạch mặt, đao thật thương thật.
Vân Phi Dương thủy chung tiềm phục tại Thôi gia không còn trầm mặc nữa, mà bắt đầu thu lưới bước đầu tiên!
…
Đêm khuya.
Thôi Thiên Ngự như thường ngày trở về đình viện, vừa đi đến cửa lại nghe phía sau truyền đến tiếng gọi.
– Đại trưởng lão!
Quay đầu nhìn lại thất Dương Phi Vân di Thôi Tinh Liễm đưa vào Thôi gia mỉm cười đi đến.
– Dương tiểu hữu.
Thôi Thiên Ngự hỏi.
– Có chuyện gì sao?
Hắn thích nam nhân, càng thích nam nhân anh tuấn.
Tuy Dương Phi Vân này có chút anh tuấn uy vũ nhưng trên mặt có vết sẹo, người thì hơi nhếch nhác, không phù hợp khẩu vị.
Vân Phi Dương cười nói:
– Đại trưởng lão, tại hạ có một chuyện không hiểu, chuyên đến để thỉnh giáo.
– Nói đi.
Thôi Thiên Ngự thản nhiên nói.
Lời nói, cử chỉ rất uy nghiêm, rất khó tưởng tượng được tính cách thật của hắn.
Vân Phi Dương nhìn chung quanh một chút, cười nói:
– Nơi này không tiện, chúng ta vào trong viện nói đi.
– Mời.
Thôi Thiên Ngự thủ thế.
Hai người tiến vào đình viện, Vân Phi Dương phất tay, bố trí phòng ngự kết giới, ngăn cách hết thảy.
Sắc mặt Thôi Thiên Ngự biến hóa, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Phất tay, ngưng tụ Đạo Ý cường đại hình thành kết giới trận pháp, người này quả nhiên thâm bất khả trắc.
– Đại trưởng lão.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta chỗ này có một đoạn hình ảnh hình ảnh, mời ông xem qua.
Vừa dứt lời, một đạo lưu quang bay ra.
Đây là hình ảnh do trận pháp ghi chép lại, sau khi dung nhập vào màn sáng, nhất thời chiếu một bức ảnh rất khó coi.
Thôi Thiên Ngự thấy thế, bạo phát toàn bộ tu vi, cả giận quát.
– Dương Phi Vân!
Thôi Thiên Ngự làm đại trưởng lão thực quyền, cảnh giới đã đạt đến Tiên Nhân, khí thế bạo phát dọa người hơn Thông Thiên Xà vừa đột phá nhiều!
– Đại trưởng lão.
Vân Phi Dương gặp nguy không loạn, cười nhạt một tiếng.
– Ta đã bố trí hình ảnh trận pháp khắp Quan Phong thành, nếu như ngươi động thủ, hình ảnh sẽ truyền ra toàn bộ Quan Phong thành, đến lúc đó mất mặt không chỉ là ngươi, còn có toàn bộ Thôi gia.