Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1618
Chương: Tàn Quyển Đạo Hóa Kinh!
———————
Vì nghiệm chứng Bách Lý Nghiên biết hay không biết mình có Tiên Vương tàn quyển, Vân Phi Dương cố ý gọi nàng đến hỏi thăm.
– Tiên sinh.
Bách Lý Nghiên chân thành nói:
– Ta thật không có Tiên Vương tàn quyển!
Nếu như đổi lại lúc vừa kết bạn, Vân Phi Dương hỏi đến Tiên Vương tàn quyền, nàng chắc sẽ cảnh giác.
Bây giờ ở chung một đoạn thời gian dài, lại là ân nhân cứu mạng, giúp mình thu được thân phận Quan Phong thành, còn cho quản lý ba cửa hàng, Bách Lý Nghiên sớm đã xem Vân Phi Dương như thân nhân.
Vân Phi Dương có thể nhìn ra từ ánh mắt Bách Lý Nghiên, nàng thật không có giấu diếm. Lúc này truyền âm cho Thông Thiên Xà:
– Ngươi đang nói láo?
– Không có khả năng!
Thông Thiên Xà vội nói:
– Nàng này tản ra khí tức tiên niệm chủ nhân lưu lại, trên thân nhất định có giấu tàn quyển.
Vân Phi Dương không cho rằng tiểu xà trùng bị chưởng khống Linh Hồn Bổn Nguyên sẽ lừa mình, cho nên mở miệng nói.
– Tiểu Nghiên cô nương, cô suy nghĩ thật kỹ, tỉ như trước khi rời khỏi gia tộc, phải chăng lệnh tôn đã cho cô thứ gì?
Bách Lý Nghiên suy nghĩ.
Một lúc sau, lắc đầu.
– Phụ thân không cho ta bất kỳ vật gì, chỉ bảo ta sống sót thật tốt, kéo dài huyết mạch Bách Lý gia.
– Vậy thì kỳ quái.
– Tiên sinh.
Bách Lý Nghiên khó hiểu hỏi.
ế ể- Tại sao người hỏi đến Tiên Vương tàn quyển?
Việc liên quan đến tàn quyển, Vân Phi Dương chưa từng đề cập tới, bây giờ đột nhiên hỏi để cho nàng có chút kinh ngạc.
– Tiểu Nghiên cô nương.
Vân Phi Dương đáp.
– Thực không dám giấu, ta tìm được một đầu tiểu xà, nó có thể cảm giác được Tiên Vương tàn quyển tồn tại.
Nói rồi lấy Thông Thiên Xà ra.
“A?”
Bách Lý Nghiên hét lên một tiếng, chợt về phía sau mấy bước.
– Tiên sinh, con rắn này xấu quá à!
Thông Thiên Xà nhất thời bị đả kích gấp đôi.
Vân Phi Dương không có ý định giấu dếm Bách Lý Nghiên, mà gọi Thông Thiên Xà ra.
Biết được con rắn này có thể cảm ngộ được Tiên Vương tàn quyển, Bách Lý Nghiên lần nữa lâm vào trầm mặc, cố gắng nhớ lại thời điểm khi mình rời khỏi Bách Lý gia.
– Tiên sinh sẽ không gạt ta.
– Đầu tiểu xà đã có thể dò xét đến tiên niệm cũng nói rõ trên người ta nhất định có Tiên Vương tàn quyển.
Bách Lý Nghiên nói thầm.
Nhưng ở nơi nào?
– Tiểu Nghiên cô nương.
Vân Phi Dương nói.
– Có thể để ta kiểm tra không gian giới chỉ cô một chút?
– Được.
Bách Lý Nghiên lấy không gian giới chỉ mình tùy thân mang theo ra, Vân Phi Dương dò xét một phen, lại không có thu hoạch.
– Tiểu xà trùng.
Hắn cau mày nói:
– Không có nha.
– Không có khả năng.
Thông Thiên Xà thề son sắt nói:
– Tàn quyển nhất định trên thân bé con này, ngươi hảo hảo tìm xem.
” “
Vân Phi Dương im lặng, chỉ có thể lần nữa hỏi thăm Bách Lý Nghiên.
– Tiên sinh.
Bách Lý Nghiên nói:
– Từ gia tộc đi ra, ta chỉ có một mai không gian giới chỉ, Tiên thạch quý giá cũng đều đưa Bá thúc cầm.
– Bá thúc?
Vân Phi Dương vỗ đầu.
– Tý nữa thì quên!
Không bao lâu, Bách Lý Bá đi vào thư phòng, cũng lấy không gian giới chỉ ra.
Vân Phi Dương một phen dò xét, vẫn không có thu hoạch.
– Tiểu tử.
Thông Thiên Xà nói:
– Khí tức tiên niệm trên thân nữ nhân, ngươi điều tra lão đầu kia làm gì.
– Đã tìm hết.
Vân Phi Dương nói.
– Căn bản không có.
Thông Thiên Xà nói:
– Sao không lục soát toàn thân một lần?
– Cái này…
Vân Phi Dương nhất thời im lặng.
Hắn cũng nghĩ qua việc lục soát toàn thân, quan trọng ở chỗ, Bách Lý Nghiên là nữ nhân, một nam nhân như mình sao mà ra tay được.
– Đừng loi nhoi.
Thông Thiên Xà nói:
– Bảo nàng nàng cởi y phục ra cẩn thận điều tra.
“A?”
Bách Lý Nghiên vội vàng dùng hai tay ôm ngực, bị dọa lui về sau mấy bước, hiển nhiên vô cùng mâu thuẫn với chuyện này.
Nhưng.
Nhờ động tác này, cho Vân Phi Dương lại phát hiện, cổ nàng đeo một sợi dây chuyền có chút cổ xưa.
– Tiểu Nghiên cô nương.
Vân Phi Dương đi tới.
Bách Lý Nghiên thấy tiên sinh muốn cởi y phục mình, vội vàng lại lui lại mấy bước, sắc mặt đỏ bừng.
– Tiên sinh, người chớ làm loạn!
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Nữ nhân này nghĩ mình là gì?
Vân Phi Dương đứng tại chỗ, cười nói:
– Trên cổ cô đeo dây chuyền hình như có chút đặc biệt.
– Dây chuyền?
Bách Lý Nghiên khẽ giật mình, lúc này lấy sợi dây chuyền ra, nói:
– Đây là vật phụ thân cho ta khi còn bé.
– Ồ?
Vân Phi Dương hơi động lòng.
– Có thể để cho ta xem một chút không?- Ừm.
Bách Lý Nghiên tháo sợi dây chuyền xuống, thẹn thùng đưa tới, hiển nhiên cũng biết mình vừa rồi hiểu lầm tiên sinh.
Sợi dây chuyền phát ra hương thơm nhàn nhạt, Vân Phi Dương cũng không để ý, mà phóng thích tiên niệm bao phủ.
“Ông!”
Đột nhiên, dây chuyền bằng ngọc cũng không phải ngọc nhẹ nhàng run rẩy, tản mát ra hào quang nhỏ yếu.
– Cái này…
Bách Lý Nghiên trừng to hai mắt.
Dây chuyền làm bạn với nàng rất nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy có quang mang lấp lóe.
Ánh mắt Vân Phi Dương ngưng trọng nói.
– Tiểu Nghiên cô nương, bên trong dây chuyền ẩn chưa một tiểu hình trận pháp, cấp bậc phi thường cao!
Nếu hắn không dùng tiên niệm cưỡng ép dò xét, căn bản không biết nghĩ ở trong đó có giấu huyền cơ.
– Tiểu tử.
Thông Thiên Xà vội la lên:
– Có thể phá giải hay không?
Trực giác nói cho hắn biết, bên trong dây chuyền có mờ ám, có lẽ có quan hệ với Tiên Vương tàn quyển.
– Không thành vấn đề.
Vân Phi Dương đáp.
Trận pháp ẩn tàng trong dây chuyền rất cường đại, nhưng linh hồn lực của hắn cũng rất cường đại, hoàn toàn có thể phá giải.
Quả nhiên như vậy.
Qua năm canh giờ thẩm thấu.
Vân Phi Dương cuối cùng phá giải tiểu hình trận pháp tồn tại trên dây chuyền, linh hồn lực nhất thời tiến vào một mảng không gian hư vô mờ mịt.
– Nguyên lai, đây là vòng cổ không gian.
Đứng không gian bên trong, Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Ủ- Ủa?
Rất nhanh, hắn phát hiện trong không gian có một cầu thang đá, phía trên đặt một bản bí tịch phong cách cực kỳ cổ xưa.
Bên trên bí tịch viết —— Đạo Hóa Kinh.
Thư tịch cổ lão yên tĩnh nằm trên đài đá lượn lờ Đạo Ý.
Vân Phi Dương đi tới, cảm thụ Đạo Ý và tiên niệm khuếch tán, trong lòng đột nhiên bị rung động thật sâu.
Một khắc này.
Hắn cảm giác khí tức ẩn chứa trong không gian có cường độ hoàn toàn không kém gì siêu cấp cường giả như Cực Quang Tiên Đế!
Mà đây vẻn vẹn chỉ là do một bản cổ tịch phát ra.
– Chẳng lẽ!
Vân Phi Dương đè ép chấn kinh, nói:
– Đây là Tiên Vương tàn quyển?
– Không sai.
Trong thư phòng, Thông Thiên Xà nhìn quyển bí tịch ố vàng lại phát ra tiên niệm chủ nhân, hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nói:
– Đây là một trong tàn quyển Đạo Hóa Kinh của chủ nhân nhà ta!
Tại nội vực, bởi vì đại đa số võ giả chưa thấy qua vật này, chỉ nghe nói được lấy ra từ Tiên Vương mộ địa, cho nên xưng Tiên Vương tàn quyển.
Trên thực tế, phải nói là tàn quyển Đạo Hóa Kin, mới chính xác nhất.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương nói:
– Một bản cổ tịch phát ra khí tức đã mạnh như thế, khó trách năm đó xuất thế lại nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, sau cùng kinh động cả Tiên Đế.
Thông Thiên Xà ngưng trọng nói:
– Thế nhân chỉ biết Tiên Vương tàn quyển có thể để võ giả đột phá Tiên Vương cảnh, lại không biết lĩnh hội Đạo Hóa Kinh đến cực hạn hoàn toàn có thể thành tựu Tiên Đế!
Vân Phi Dương cả kinh.
– Thành tựu Tiên Đế?
Bách Lý Nghiên bên cạnh cũng há to nhỏ miệng, vẻ mặt chấn kinh.
Thông Thiên Xà nói:
– Chủ nhân ta từng nói, đáng tiếc không lĩnh ngộ được đến cực hạn đã tráng niên mất sớm.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương khiếp sợ không thôi.
– Tiểu Nghiên cô nương, ta có thể nhìn bản tàn quyển Đạo Hóa Kinh này một chút hay không?
Đồ vật là của người ta, muốn nhìn xem cũng phải trưng cầu đồng ý.
– Tiên sinh.
Bách Lý Nghiên nói:
– Người cứ tùy tiện, Tiểu Nghiên không nói gì.
– Đa tạ.
Vân Phi Dương cười nói.
Thông Thiên Xà chân thành nói:
– Tiểu tử, bên trong tàn quyển Đạo Hóa Kinh ẩn chứa tiên niệm chủ nhân ta, muốn thu được khẩu quyết bên trong thì phải nhìn ngươi có cơ duyên hay không.
– Không phải đâu?
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
– Còn có chuyện gây rối như thế?