Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1605
Chương: Thôi Thiên Mệnh Mời Chào
Thôi Thiên Mệnh phóng thích tiên niệm cũng không có ẩn tàng, mà quang minh chính đại đánh tới, cả người Vân Phi Dương trong nháy mắt như cõng một tòa núi lớn, nặng nề.
– Thật mạnh!
Gượng chống cỗ uy áp kinh khủng kia, tâm thần Vân Phi Dương lần nữa bị chấn động.
Thậm chí cảm giác, mình tựa như con kiến, mà gia gia Thôi Tinh Đàm chính là cao sơn nguy nga bất động trước mặt!
Nhưng.
Con kiến tuy nhỏ lại có được tinh thần dũng cảm trèo cao.
Vân Phi Dương một bên điên cuồng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, một bên đau khổ tiếp nhận áp lực, trên mặt bảo trì mỉm cười, thân thể thẳng tắp.
“A?”
Thôi Thiên Mệnh kinh ngạc không thôi.
Làm cường giả đến gần vô hạn Tiên Vương, lần thứ nhất gặp được người trẻ tuổi có tính cách kiên nghị như vậy.
“Hưu!”
Thôi Thiên Mệnh thu hồi uy áp, khen.
– Tiểu gia hỏa, ngươi có kiên quyết rất mạnh, nếu tương lai không vẫn lạc, thành tựu không thể đoán trước.
Thôi Tinh Đàm giật mình.
Có thể được gia gia đánh giá cao quả thật vô cùng hiếm thấy.
“Hô!”
Uy áp biến mất, Vân Phi Dương như trút được gánh nặng, khiêm tốn cười nói:
– Tiền bối quá khen.
– Tiểu gia hỏa.
Thôi Thiên Mệnh nói:
– Vân Ký cửa hàng của ngươi đến từ phương nào?
Tiên Nhân đại viên mãn như hắn mặc dù không nói đi dạo hết Chân Vũ Thần Vực một lần, nhưng lịch duyệt phi thường phong phú, nhưng thủy chung nhớ không ra nội vực có cửa hàng nhà này.
– Tiền bối, thực không dám giấu.
Vân Phi Dương đáp.
– Vân Ký cửa hàng ta chỉ là vừa mới thành lập tại Quan Phong thành.- Thì ra là thế.
Thôi Thiên Mệnh hiểu rõ, tán thưởng.
– Có thể trong khoảng thời gian ngắn đánh ra danh tiếng rồi thành lập quan hệ liên minh cùng Hằng Thông cửa hàng, ngươi cũng không đơn giản.
Vân Phi Dương ngượng ngùng cười một tiếng.
Hắn không cho rằng gia gia Thôi Tinh Đàm đến tán dương mình, nhất định còn có mục đích khác.
Quả nhiên, Thôi Thiên Mệnh chuyển lời.
– Tiểu gia hỏa, làm ăn tại nội vực chỉ có liên minh cửa hàng là không đủ, còn phải có chỗ dựa võ đạo.
– Ý tiền bối là?
Vân Phi Dương hỏi lại.
Thôi Thiên Mệnh nói thẳng:
– Ngươi và Tinh Đàm là huynh đệ, không bằng bái nhập môn hạ Thôi gia ta.
– Thật có lỗi.
Vân Phi Dương cự tuyệt.
– Ta chỉ muốn an tĩnh làm một tán tu, không có bất cứ hứng thú gì đối với tông môn và gia tộc.
Ô Thông Du bên cạnh bình tĩnh.
Tên này ngay cả Tiên Đế lôi kéo cũng thoái thác, một Vương Thành gia tộc quả thực không đáng nhắc tới.
– Tốt thôi.
Thôi Thiên Mệnh nói:
– Ngươi đã muốn làm tán tu, lão phu cũng không bắt buộc.
Nói rồi quay người rời đi.
Hắn lần này đến đây, một đến xem thử Bách Lý Phi Dương, thứ hai ném cành ô liu cho hắn.
Bây giờ người cũng đã nhìn, cành ô liu cũng đã ném qua, không cần thiết mỏi mòn chờ đợi.
…
– Đại ca.
Nội viện, Thôi Tinh Đàm gãi đầu, nói:
– Tính cách gia gia ta như thế, không lạnh không nhạt, huynh chớ để ý.
– Ta làm sao lại để ý Thôi tiền bối.
Vân Phi Dương cười nói.
Trong đầu còn âm thầm lắc đầu.
– Nếu lão đầu kia có thành ý như cháu trai, mình có lẽ sẽ suy nghĩ một chút.
Không bằng bái nhập môn hạ Thôi gia ta.
Thôi Thiên Mệnh nói câu này để Vân Phi Dương rất mâu thuẫn.
Bái nhập.
Chẳng khác nào phụ thuộc.
Vân Phi Dương như thế nào hạ mình cho Thôi gia.
Nếu như Thôi Thiên Mệnh lấy một chức vị nào đó, phụng làm khách quý chẳng hạng, hắn có lẽ sẽ vì quan hệ với Thôi Tinh Đàm mà đồng ý.
Nói đơn giản.
Nếu coi trọng Vân Phi Dương thì cùng bình khởi bình tọa.
Thôi Tinh Đàm cũng biết, lời nói của gia gia có chút quá kích thích người, cho nên vội vàng giải thích, sợ đại ca hiểu lầm.
…
Đêm tối.
Thư phòng Thôi gia vẫn có ánh đèn.
Thôi Thiên Mệnh chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, ngóng nhìn tinh không, ánh mắt thâm thúy phát ra một tia lộng lẫy khiến người ta nhìn không thấu.
– Gia gia.
Một lúc sau, Thôi Tinh Đàm đi tới.
Trong lòng của hắn rất kinh ngạc, bởi vì gia gia ngày thường rất ít triệu kiến mình và các dòng chính gia tộc khác trong thư phòng.
Hôm nay ăn cơm tối xong lại gọi mình đến.
– Tinh Đàm.
Thôi Thiên Mệnh vẫn chắp tay sau lưng, nhìn thương khung, nói:
– Con cũng biết vì sao gia gia dùng loại ngữ khí kia để mời chào hắn y quán chứ?
Thôi Tinh Đàm khẽ giật mình, đáp.
– Tôn nhi không biết.
Thôi Thiên Mệnh nói:
– Trong nội vực, võ giả nhiều như cát trên sa mạc, người có thiên tư xuất chúng càng nhiều vô số kể, nhưng người chân chính có thể thành đại sự, tất có bản tâm không hạ mình làm hạ nhân.
Thôi Tinh Đàm như có lĩnh ngộ.
– Ý gia gia là đại ca cự tuyệt Thôi gia ta lôi kéo là vì không muốn hạ mình làm hạ nhân?
– Không sai.
Thôi Thiên Mệnh xoay người, ánh mắt ngưng trọng nói:
– Nếu tiểu gia hỏa này không vẫn lạc, tương lai tất thành đại khí!
Thôi Tinh Đàm chấn động.
Hắn chưa từng thấy gia gia sẽ toát ra ánh mắt thật tình như thế.
Mà.
Trong y quán, gia gia từng khen qua nhưng khác biệt trước đó, phân lượng lần này rõ ràng càng nặng hơn.
– Tinh Đàm.
Thôi Thiên Mệnh nói:
– Con có thể phát hiện tiểu gia hỏa này ở Dạ thành, sau đó lấy thành ý cảm động hắn, từ đó xưng huynh gọi đệ, gia gia rất vui mừng.
Thôi Tinh Đàm có chút thụ sủng nhược kinh, bởi vì hắn nghe được gia gia đang khen mình.
– Gia gia.
Thôi Thiên Mệnh nói tiếp.
– Vị trí gia chủ tương lai sẽ thuộc về con, gia gia tin tưởng Thôi gia được con dẫn dắt sẽ càng cường thịnh hơn.
Thần sắc Thôi Tinh Đàm biến đổi, vội nói:
– Gia gia, Tinh Đàm không có ý nhúng chàm vị trí gia chủ.
Bất kỳ gia tộc nào đều có mâu thuẫn nội bộ.
Mâu thuẫn lớn nhất chính là tranh đoạt vị trí gia chủ.
Thôi gia cũng không thể ngoại lệ, mà tranh nhau vô cùng kịch liệt, thậm chí hình thành rất nhiều phe phái.
Một phái là thúc bá đời thứ hai, hai là dòng chính, mà trong dòng chính đời thứ hai thứ ba lại phân ra rất nhiều dòng chính, có thể nói rắc rối phức tạp.
Mặc dù Thôi Tinh Đàm là hậu bối lớn nhất đời thứ ba lại một mực bảo trì điệu thấp, không coi trọng quyền lực.
– Tinh Đàm.
Thôi Thiên Mệnh nhìn tôn nhi mình hài lòng nhất, nói:
– Đám tử tôn bất tài kia vì vị trí gia chủ kéo bè kết phái trong tộc, coi rằng gia gia không nhìn thấy?
Thôi Tinh Đàm trầm mặc.
Gia gia tuy kiệm lời ít nói nhưng đa mưu túc trí, không có sự tình gì có thể giấu diếm được ngài.
Thôi Thiên Mệnh tiếp tục nói:
– Những năm gần đây, con mặc dù điệu thấp nhưng gia gia biết con có ý nghĩ đảm nhiệm gia chủ.
Thân trong gia tộc, ai cũng muốn làm gia chủ.
Thôi Tinh Đàm cũng không ngoại lệ, nhưng hắn lại đắng chát cười nói:
– Gia gia, tôn nhi có ý nghĩ này nhưng không phải vì quyền lợi bản thân mà muốn Thôi gia ta càng mạnh.
– Gia gia biết.
Thôi Thiên Mệnh nói:- Cho nên mới vô cùng coi trọng con.
Trong lòng Thôi Tinh Đàm nhất thời có chút hoảng, hắn không biết gia gia hôm nay nói chuyện này đến cùng là thật hay đang thăm dò mình.
– Hài tử.
Thôi Thiên Mệnh nói:
– Qua một thời gian nữa, gia gia sẽ rời khỏi Quan Phong thành, trước khi đi sẽ để trống vị trí gia chủ.
“A?”
Thôi Tinh Đàm cả kinh hô.
– Gia gia, ngài làm như thế sẽ để cho Thôi gia đại loạn!
Lão gia tử rời đi, để trống vị trí gia chủ, những đường đệ và nhóm đường thúc khẳng định sẽ điên cuồng!
– Cho nên.
Thôi Thiên Mệnh vỗ vỗ bả vai hắn nói:
– Con muốn ổn định cục diện Thôi gia, nhất định phải nghĩ biện pháp trở thành nhất gia chi chủ.