Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1603
Chương: Một Kiếm Miểu Sát!
Vân Phi Dương và Hoắc Hải Nhâm giao thủ trên lôi đài nhìn như chỉ là luận bàn phổ thông nhưng thực ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa.
Thắng.
Vân Ký cửa hàng có thể đặt chân trong thành.
Thua.
Cư nhiên có thể làm ăn nhưng danh khí khẳng định sẽ trượt trên diện rộng, bởi vì tại thế giới lấy võ làm đầu, rất nhiều võ giả thờ phụng vũ lực!
Cũng may Vân Phi Dương tuỳ tiện giải quyết Hoắc Hải Nhâm, sau đó dùng chiêu trò quảng bá để sinh ý ba cửa hàng rất tốt.
Nhưng.
Nếu như thua?
Vấn đề này không có cách nào trả lời.
Nhưng Vân Phi Dương lại cân nhắc qua, cũng vì có cân nhắc mới khiến cho hắn để mắt tới Vương Cảnh Xuyên.
Tiểu tử.
Ngươi chơi thủ đoạn sau lưng?
Được, được.Lão tử không tìm cơ hội thu thập ngươi làm sao hả giận.
Đột phá Chuẩn Tiên đại viên mãn, cơ hội Vân Phi Dương đã tới, cho nên xông vào phòng trà đưa chiến thư.
Hắn muốn quang minh chính đại đánh tên gia hỏa thích đấu trí sau lưng này một trận tơi bời.
Đồng thời để dòng chính gia tộc khác hiểu rõ, dù vô ý còn cố ý, nếu đắc tội mình, kết cục sẽ rất bi thảm.
Vân Phi Dương cũng không phải phạm tiện.
Mà sau khi có đầy đủ võ đạo tư nguyên, bắt đầu truy cầu danh vọng chân chính trên ý nghĩa.
…
Chuyện Bách Lý Phi Dương ước chiến Vương Cảnh Xuyên trong cùng một ngày đã nhanh chóng truyền ra, nhất thời gây nên oanh động to lớn.
Phải biết, bên trong Quan Phong thành, trong bài danh hậu bối gia tộc, Vương gia Vương công tử xếp ở vị trí thứ ba, là thiên tài đứng đầu phi thường loá mắt.
Bách Lý Phi Dương vậy mà khiêu chiến hắn, thực có chút không thể tưởng tượng.
Huống hồ.
Trong nhận thức của rất nhiều võ giả, cảnh giới Bách Lý Phi Dương đơn giản chỉ là Chuẩn Tiên hậu kỳ, khởi xướng khiêu chiến với võ giả Chuẩn Tiên đại viên mãn cấpđây không phải tự tìm tai vạ!
– Sáng mai nhất định phải đi quan chiến!
Một là cường nhân vừa mới quật khởi, một là thiên tài đứng đầu danh tiếng cực cao nội thành, cuộc đối đầu giữa hai người rất được chú ý.
Ngày thứ hai.
Dưới lôi đài, vô số người tụ tập xem chiến.
Mà ngay thời điểm mọi người trông mong, Vân Phi Dương xuất hiện đầu tiên.
– Đại ca!
Thôi Tinh Đàm vội vàng theo sát đi tới, hỏi lại lần nữa.
– Huynh nắm chắc chiến thắng Vương Cảnh Xuyên?
– Nắm chắc.
Vân Phi Dương cười đáp.
Hắn đấu không lại Tiên Nhân cường giả nhưng vẫn vô cùng có tự tin đối phó với võ giả cùng cấp bậc.
“Đạp.”
Vân Phi Dương đứng trên lôi đài.
Ngày hôm nay hắn một thân áo trắng, có thể nói phong độ nhẹ nhàng, vô cùng suất khí, mà quanh thân phát ra Đạo Ý cho người ta cảm giác siêu phàm thoát tục.
– Kỳ quái.
Một vị tiên nhân thầm nghĩ.
– Kẻ này lộ ra cảnh giới đơn giản chỉ là Chuẩn Tiên, sao phát ra Đạo Ý lại cao thâm khó lường như vậy.
– Không sai, ta cũng cảm thấy như thế.
Một Tiên Nhân cảnh cường giả bên cạnh đồng ý.
Nhưng Vân Phi Dương chỉ hơi phóng thích một chút Đạo Ý thôi. Nếu không, khuếch tán toàn bộ nhất định sẽ chấn kinh bọn họ.
– Mau nhìn.
– Vương công tử đến!
Nhưng vào lúc này, có người hô lớn.
Rất nhiều võ giả quay đầu nhìn lại, thấy Vương Cảnh Xuyên khí vũ bất phàm chầm chậm đi tới.
Nhìn cách ăn mặc, công tử nhà họ Vương không thể nghi ngờ càng lộng lẫy, nhưng khi hắn leo lên đài đứng đối diện Vân Phi Dương, khí chất lại kém hơn không ít.
Người dựa vào y phục, ngựa dựa vào yên.
Có lúc khí chất con người đạt đến cực hạn, dù mặc lên người y phục khất cái cũng sẽ có một loại cảm giác hạc giữa bầy gà.
Sáng tạo giả Phi Dương Thần Giới, khí chất Vân Phi Dương tự nhiên cao hơn một dòng chính Vương Thành gia tộc rất nhiều.
– Bách Lý công tử.
Vương Cảnh Xuyên nói:
– Giữa chúng ta chắc có hiểu lầm.
Vô duyên vô cớ khởi xướng chiến thư.
Hắn không cho rằng Vân Phi Dương nhàm chán mới làm thế, nhất định chú ý mình lúc trước xúi giục Hoắc Hải Nhâm.
– Giữa chúng ta cũng không có hiểu lầm.
Vân Phi Dương cười nói:
– Tràng tỷ đấu này cũng chỉ là luận bàn.
Vương Cảnh Xuyên lắc đầu cười một tiếng, chắp tay nói:
– Vậy hôm nay Vương mỗ sẽ lĩnh giáo võ đạo Bách Lý công tử một chút.
“Xoát!”
Vân Phi Dương vung tay lên, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xuất hiện, nói:
– Vương công tử, lấy binh khí đi.
Vương Cảnh Xuyên nhíu mày.
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, lúc trước trên lôi đài, người này có nói qua, dù kiếm không ra khỏi vỏ cũng nhất định thấy máu.
Mà đây chỉ là luận bàn thôi mà?
Vương Cảnh Xuyên cười nói:
– Bách Lý công tử, nếu là luận bàn, không cần động dùng binh khí đi.”
Vân Phi Dương nói:
– Tại hạ chủ tu kiếm đạo.
– Tốt thôi.
Vương Cảnh Xuyên phất tay, một thanh nhuyễn kiếm nhỏ dài xuất hiện.
Đây là binh khí của hắn, tên Cửu Ngọc Cốt Kiếm, Chuẩn Tiên hậu kỳ.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Cấp bậc Kiếm tên này còn cao hơn kiếm Hoắc Hải Nhâm.
– Cắt.
Tiểu Tiện Tiện truyền đến thanh âm.
– Bình thường.
Tuy tên này theo Vân Phi Dương tiến vào Chân Vũ Thần Vực, ngày bình thường cũng rất ít câu thông, mà chuyên chú hấp thu thuộc tính càng mạnh giữa thiên địa.
Bây giờ tầng thứ so ra kém Vân Phi Dương nhưng đã đạt đến Chuẩn Tiên trung kỳ.
Làm Kiếm Linh đặc thù, chỉ cần có thiên địa thuộc tính càng mạnh cung cấp không ngừng, không có bình cảnh cảnh giới.
– Bách Lý công tử.
Lấy ra binh khí, Vương Cảnh Xuyên nói:
– Ra chiêu đi.
Hắn cũng không muốn đắc tội người làm ăn vượt quật khởi tại Quan Phong thành trước mặt, nhưng đối phương đã muốn luận bàn, khẳng định không thể lùi bước, chỉ có thể nghênh chiến.
Vân Phi Dương cười nói:
– Vẫn là ngươi xuất chiêu trước đi, bởi vì, ta vừa ra tay, ngươi không có bất cứ cơ hội nào.
“…”
Khóe miệng mọi người co giật.
Tên này thật cuồng, chẳng lẽ không biết đối thủ là hậu bối thiên tài bài danh thứ ba Quan Phong thành sao?
Thực lực hay binh khí người ta đều mạnh hơn Hoắc Hải Nhâm bài danh này thứ chín không biết bao nhiêu lần!
Vương Cảnh Xuyên khẽ nhíu mày.
Tên này một mực biểu hiện ôn tồn lễ độ nhưng khi bị Vân Phi Dương xem thường, khẳng định không vui.
– Vương công tử.
Vân Phi Dương cười nói:
– Không tin.
Vương Cảnh Xuyên đè ép lửa giận, bảo trì mỉm cười nói:
– Bách Lý công tử đã tự tin như vậy, Vương mỗ hôm nay ngược lại phải xem thử.
– Tốt.Vân Phi Dương lắc đầu nói:
– Ngươi đã khăng khăng như thế, vậy ta ra chiêu trước.
Nói rồi lui về phía sau một bước, hai tay cầm kiếm, nhẹ khinh dương.
Toàn bộ quá trình rất tùy ý, rất hời hợt, nhưng khi kiếm được giơ lên, bàng bạc kiếm ý trong nháy mắt khuếch tán ra cả lôi đài.
“Ông!”
“Ông!”
Bội kiếm rất nhiều võ giả được kiếm ý dẫn dắt, run rẩy kịch liệt, cuối cùng không bị khống chế thoát khỏi vỏ bay ra ngoài.
“Hưu! Hưu!”
Trong khoảnh khắc, trên khoảng không lôi đài ngưng tụ lít nha lít nhít thanh kiếm cũng dần hình thành một thanh cự kiếm.
Cùng lúc đó, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm bên trong vải trắng hiện lên khí tức đặc thù hóa thành hư ảnh hình người cao mấy trượng đứng sau lưng Vân Phi Dương.
Tiểu Tiện Tiện vung tay nắm chặt chuôi cự kiếm do vô số thanh kiếm ngưng luyện thành đang lơ lửng giữa không trung, bỗng nhiên chặt xuống.
“Hô!”
Kiếm khí bạo phát, thanh thế to lớn.
– Không tốt!
Sắc mặt Vương Cảnh Xuyên kinh biến, sau một khắc đã muốn lui lại.
Nhưng cự kiếm ẩn chứa ý chí Bất Diệt Kiếm Linh triệt để khóa chặt hắn, muốn né tránh cũng không thể!
“Oanh!”
Cuối cùng, cự kiếm như đại sơn đổ sụp hung hăng nện xuống lôi đài, khí lãng cuồn cuộn mắt trần có thể thấy bộc phát ra ngoài.
Võ giả dưới đài khoảng cách tương đối gần, lảo đảo lui lại, thần sắc hãi nhiên đại biến.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, Vân Phi Dương giơ kiếm hời hợt lại trong thời gian cực ngắn sinh ra khí thế khủng bố như thế!
Rất nhanh.
Khí lãng phiêu tán.
Có thể thấy rõ ràng hết thảy trên lôi đài.
Rất nhiều võ giả đưa mắt nhìn lại liền thấy gặp công tử nhà họ Vương khí vũ hiên ngang nằm trên mặt đất, ngực xuất hiện một đạo kiếm ngân sâu xa, máu tươi tràn khắp.
– Cái này. . .
Mọi người trợn mắt hốc mồm.
Hậu bối gia tộc bài danh thứ ba Quan Phong thành – Vương Cảnh Xuyên bị một kiếm miểu sát!
– Bị chặt thành dạng này.
Ô Thông Du còn cười nói:
– Sợ rằng Vương gia lần này cũng phải xuất ra đại huyết rồi.