Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1602
Chương: Vương Cảnh Xuyên
Ngày thứ hai.
Chuyện Vân Phi Dương cứu chữa Hoắc Hải Nhâm đã truyền khắp Quan Phong thành, trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều đang tranh nhau nghị luận.
– Thương thế Hoắc công tử vô cùng nặng, sống không quá hôm qua, kết quả chỉ nửa canh giờ đã được Bách Lý công tử chữa tốt!
Trong tửu lâu, một võ giả kể.
Có người nghi ngờ.
– Cũng quá thần kỳ rồi?
Lại có người nói:
– Ta nghe nói, một tháng qua, Hoắc gia tìm không ít danh y, đều thúc thủ vô sách, mà Vân Ký y quán kia làm sao có thể chữa tốt nhanh như vậy.
Võ giả nói chuyện lúc trước, ngưng trọng nói:
– Nếu ta không tận mắt nhìn thấy, Hoắc công tử bị khiên vào, nhảy nhót tưng bừng tự đi ra ngoài, khẳng định cũng không tin!
– Đúng vậy.
Có người phụ họa.
– Hôm qua ta cũng nhìn thấy Hoắc công tử, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, bước đi sinh phong, hoàn toàn không phải người bị bệnh nặng.
– Chẳng lẽ, Vân Ký y quán có y thuật cao minh như vậy?
Võ giả đang nghi vấn bắt đầu dao động.
Đây chỉ là nghị luận trên phố, rất nhiều đại tiểu gia tộc bên trong Quan Phong thành sớm đã xác định, Hoắc Hải Nhâm trọng thương một tháng xác thực được Bách Lý Phi Dương chữa lành.
Trong lúc nhất thời, bệnh nhân đến Vân Ký y quán trị nhiều hơn ngày thường không ít.
Thực ra, võ giả bị bệnh, phần lớn đều do bị dính đòn trong lúc vội vã tu luyện, hoặc có bộ phận kinh mạch bị hao tổn, rất nhiều y quán bên trong Quan Phong thành có thể trị liệu.
Nhưng việc Vân Ký y quán trị khỏi bệnh cho Hoắc Hải Nhâm chỉ cần nửa canh giờ truyền đi, nhất thời được rất nhiều võ giả xem như thần y, bọn họ tình nguyện đi thêm vài đoạn đường, bỏ gần tìm xa tới nơi này.
Đương nhiên.
Đây cũng là trêu trò của Vân Phi Dương.
Bởi vì tin tức trị liệu cho Hoắc Hải Nhâm được các võ giả truyền ra trong các tửu lâu trà quán đều do hắn dùng tiền thuê, mục đích chính là tuyên truyền danh khí cho y quán!
Theo tin tức truyền ngày càng xa, sinh ý Vân Ký y quán cũng ngày càng tốt.
Vân Phi Dương cũng không có tọa trấn trong y quán xem bệnh cho người khác mà chính đi vào tạo hóa giới chỉ, cảm thụ tiên hạch càng mạnh và lực lượng càng mạnh hơn trước.
Sau khi đột phá đến Chuẩn Tiên đại viên mãn, thực lực hắn đề bạt cao hơn trước đó gấp trăm lần.
Nhưng nhớ tới khí thế quanh thân Hoắc Thiên Kình phát ra, Vân Phi Dương lại đành chịu lắc đầu.
– Trước mặt cường giả Tiên Nhân cảnh vẫn không chịu nổi một kích.
Chuẩn Tiên và Tiên Nhân.
ÝChênh lệch ở Đạo Ý và thực lực.
Đạo Ý Vân Phi Dương mặc dù không kém Tiên Nhân nhưng cảnh giới quá thấp vẫn không đủ rung chuyển cường giả cấp bậc kia.
Sinh ý Vân Ký y quán tăng cao, kéo theo tiêu thụ của tiệm đan dược, tinh hạch lợi nhuận mỗi ngày cũng nước lên thì thuyền lên.
Làm chưởng quỹ vung tay, Vân Phi Dương thường cách một đoạn thời gian kiểm số tinh hạch, tâm tình rất tốt, sau đó sẽ sử dụng thời gian gia tốc ngưng luyện trung phẩm Tiên thạch.
Thời gian còn lại đều đang hấp thu thiên địa thuộc tính.
Nói tóm lại.
Ba cửa hàng lớn đã triệt để tiến vào khuôn khổ, vốn lưu động vô cùng sung túc, Vân Phi Dương ở hat không ở đều có thể vận chuyển bình thường.
Đương nhiên.
Khi danh khí y quán càng lớn, tự nhiên cũng hấp dẫn một vài người bị thương hoặc bệnh nặng.
Thầy thuốc Vân Phi Dương thuê không thể giải quyết, chỉ có thể tự mình xuất thủ, dựa vào sinh mệnh thuộc tính cường đại khôi phục trong thời gian ngắn nhất.
Khỏi bệnh nhanh, phí dụng cũng cao.
Bình thường, bệnh bị Vân Phi Dương trị liệu tốn ít nhất 5000 Tiên thạch.
Cho nên, khi tự mình chữa tốt cho năm người, hắn đã kiếm lấy được 20 ngàn viên hạ phẩm Tiên thạch.
Tốc độ kiếm Tiên thạch quả nhiên cao như trời, bất kỳ cửa hàng của đại gia tộc nào trong nội thành đều không thể so.
Đi vào Quan Phong thành không bao lâu.
Vân Đại Tiện Thần đã kinh doanh ba cửa hàng, sinh ý sôi động, cho nên nguồn thu Tiên thạch ổn định.
Sau khi vật chất phong phú, tên này bắt đầu tiện.
Một ngày nào đó, hắn nghênh ngang đi vào quán trà có chút nổi danh đối diện, đặt mông ngồi trên ghế trong một sương phòng.
Mấy công tử ca đang thưởng thức trà nhất thời nhíu mày.
Phòng nhỏ bị bọn họ bao đột nhiên có người xông vào, khẳng định không vui.
Nhưng.
Thấy rõ người đến là Bách Lý Phi Dương cửa hàng Vân Ký, tất cả nhất thời mỉm cười.
– Nguyên lai là Bách Lý công tử.
Dòng chính Cao gia chắp tay cười nói:
– Thất kính, thất kính!
Những người khác cũng lấy lòng, không vui lúc trước không còn sót lại chút gì.
Vân Ký cửa hàng càng làm càng tốt trong Quan Phong thành, trong khoảng thời gian ngắn đã đánh ra danh khí, dòng chính những gia tộc này tự nhiên sẽ khách khí.
Vân Phi Dương quét qua mọi người, biết mà còn hỏi:
– Chư vị công tử ở hiện trường ai là Vương Cảnh Xuyên?
– Bách Lý công tử.
Vương Cảnh Xuyên cười nói:
– Là tại hạ.
Hình dáng và khí chất người này cũng không tệ, khóe môi nhếch lên mỉm cười cho người ta một loại cảm giác tắm rửa trong vui sướng.
Bên trong dòng chính các gia tộc, Vương Cảnh Xuyên rất được tôn kính.
– Nguyên lai ngươi chính là Vương Cảnh Xuyên, Vương công tử.
Vân Phi Dương chắp tay nói:
– Cửu ngưỡng đại danh, cửu ngưỡng đại danh!
Vương Cảnh Xuyên khách khí cười nói:
– Bách Lý công tử tuổi còn trẻ đã kinh doanh ba cửa hàng tại Quan Phong thành, quả thật là mẫu mực cho chúng ta học tập.
Vân Phi Dương phất tay, nói:
– Ta chỉ là một tục nhân thích làm ăn, không có gì tốt để học tập, ngược lại là Vương công tử, tuổi còn trẻ đã ổn thỏa nằm trong top ba hậu bối các gia tộc Quan Phong thành rồi.
Vương Cảnh Xuyên khiêm tốn cười một tiếng, hỏi:
– Bách Lý công tử tìm Vương mỗ, có gì muốn chỉ giáo?
Vân Phi Dương cười nói:
– Đoạn thời gian trước, Hoắc gia Hoắc công tử khởi xướng khiêu chiến trong ngày tiểu điếm khai nghe nói do Vương công tử ở sau xúi giục?
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong phòng ngưng kết.
Dòng chính các đại gia tộc hiểu rõ, Bách Lý Phi Dương đột nhiên xông vào, sợ rằng muốn gây sự!
Vương Cảnh Xuyên cười nói:
– Bách Lý công tử, lời này của ngươi quá nghiêm trọng, lúc ấy Vương mỗ cũng chỉ tùy ý nói bừa, cũng không phải cố ý xúi giục.
Hắn thật tùy ý nói ra.
Nhưng Hoắc Hải Nhâm đần độn lại tuỳ tiện rơi vào bẫy, làm Sứ giả bị thương.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta đã nói, tại hạ và Vương gia cùng Vương công tử không cừu không oán, làm sao lại xúi giục Hoắc gia đến nhằm vào Vân Ký cửa hàng ta.
– Được rồi.
Hắn đứng lên, nói:
– Sự việc đã rõ ràng, tại hạ không quấy rầy các vị thưởng thức trà.
Nói rồi quay người rời đi.
Vương Cảnh Xuyên thấy thế âm thầm buông lỏng một hơi.
Nếu như Vân Phi Dương một mực gây khó khăn tiếp, hắn sợ sự việc sẽ dần nghiêm trọng, từ đó tăng lên đến mâu thuẫn giữa các gia tộc.
Nếu như chỉ có khúc mắt với Vân Ký cửa hàng cũng không quan trọng, nhưng sợ truyền đến tai Hoắc gia, từ đó gây ra hiểu lầm không tất yếu.
– Há, đúng rồi.
Vân Phi Dương đứng trước cửa phòng, quay đầu cười nói:
– Vương công tử, có rảnh không?
Vương Cảnh Xuyên cười nói:
– Có rảnh.
Vân Phi Dương quăng ra một tờ thư tín, cười nói:
– Buổi sáng ngày mai, ta ở lôi đài yên lặng chờ Vương công tử đến.
Nói xong quay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Vương Cảnh Xuyên ngưng kết, dòng chính các gia tộc khác cũng trợn tròn mắt, còn về tờ giấy ném trên bàn, chỉ viết hai chữ lớn đơn giản cứng cáp mạnh mẽ —— chiến thư!