Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1599
Chương: Dù Không Ra Khỏi Vỏ, Cũng Nhất Định Phải Thấy Máu
– Thật sao?
Hoắc Hải Nhâm cười lạnh không thôi.
Vân Phi Dương cũng không dài dòng cùng hắn, mà nói:
– Tiệm tại hạ mới khai trương, còn phải bận rộn, nhanh bắt đầu đi.
– Được.
Hoắc Hải Nhâm nói:
– Kiếm ngươi đã không ra khỏi vỏ, cũng đừng trách bản thiếu khi dễ.
“Hưu!”
Khi nói chuyện, Du Long Kiếm trong tay lắc một cái, cường thế kiếm ý trong nháy mắt tràn ngập.
Không hổ là hậu bối dòng chính đại gia tộc xếp hạng thứ chín trong các hậu bối Vương Thành, vẻn vẹn kiếm ý khuếch tán cũng phi thường cường thế.
“Xoát!”
“Xoát!”
Hoắc Hải Nhâm bước ra một bước, vung cổ tay, Du Long Kiếm chuyển theo.
Một khắc này, kiếm ý quanh thân phảng phất như hóa thành một đầu Long Thú sinh động như thật, gào thét.
“Chậc chậc.”
– Hoắc gia công tử này chưởng khống Du Long Kiếm có thể nói lô hỏa thuần thanh.
Cao tầng các gia tộc kinh thán không thôi.
Nhưng.
Khi bọn hắn nhìn về phía Vân Phi Dương lại có chút hoảng hốt.
Bởi vì bị kiếm ý thanh thế mạnh mẽ quấy rối, Bách Lý Phi Dương vẫn đứng tại chỗ, thờ ơ.
– Từ bỏ sao?
Mọi người âm thầm lắc đầu.
Võ giả cùng cảnh giới, so đấu là trang bị và vũ kỹ.
Thanh kiếm và kiếm kỹ của Hoắc Hải Nhâm đều vô cùng thượng thừa, lại có lĩnh ngộ bất phàm, dưới cái nhìn của bọn họ, Bách Lý Phi Dương bất lực chống đỡ cũng hợp tình hợp lí.
“Ai.”
Nơi xa, Vương công tử lắc đầu nói:
– Người phụ trách Vân Ký này không gì hơn cái này.
Một dòng chính gia tộc khác bên cạnh cười nói:
– Lần này luận bàn, hắn như bại, dù buôn bán được vì có minh hữu cường đại cũng rất khó có uy tín.
– Vương thiếu gia.
Một tên gia tộc dòng chính cười nói:
– Ngươi xúi giục Hoắc Hải Nhâm để hắn náo động, có phải có ý gì khác.
Vương công tử khẽ nhíu mày, lại cười nói:
– Hoắc công tử muốn tìm về thể diện cho Hoắc gia, tự mình đi khiêu chiến Bách Lý Phi Dương, thế nào do ta xúi giục.
Cao công tử hiểu rõ, Vương thiếu gia đang giả bộ hồ đồ, lúc này cười nói:
– Không sai, không sai.Mấy người nhỏ giọng nghị luận.
Vân Phi Dương trên lôi đài nghe được hết.
– Những công tử ca này giống như đang cười nhạo ta.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Cùng lúc đó, tiên niệm khóa chặt trên thân Vương công tử.
Thực lực người này rõ ràng mạnh hơn Hoắc Hải Nhâm, cảnh giới cần phải đạt đến tầng thứ Chuẩn Tiên đại viên mãn.
Nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, Vân Phi Dương đã suy đoán ra đại khái.
Hoắc Hải Nhâm đứng trên đài đơn giản chỉ là làm càn làm bậy, bị người xúi giục, đần độn đến khiêu chiến mình.
Đằng sau hẳn là Vương công tử.
Nói thật.
Vân Phi Dương xưa nay không sợ bất kỳ địch nhân bên ngoài.
Nhưng hắn lại vô cùng chán ghét những gia hỏa tự xưng thông minh, lại ưu thích ẩn tàng kia.
“Ừm?”
Vương công tử khẽ nhíu mày.
Trực giác nói cho hắn biết, có người tại đang mình chằm chằm.
Theo cảm giác nhìn lại, nhất thời chạm vào ánh mắt Vân Phi Dương trên đài, nhìn lẫn nhau.
Tâm thần Vương công tử chấn động, lúc này thu hồi mắt.
Trong khoảnh khắc đối mặt cùng Vân Phi Dương, hắn cảm giác mình phảng phất như bị đối phương xem thấu hết thảy, lại dâng lên cảm giác không ổn.
…
“Hô!”
“Hô!”
Trên lôi đài, kiếm ý tăng vọt.
Hoắc Hải Nhâm cầm kiếm, huy kiếm, ngưng tụ ra kiếm khí cực mạnh, cả người phảng phất hóa như thành nhất một con rồng.
Song, khi hắn phát hiện Vân Phi Dương nhìn về phía dưới đài, nhất thời tức giận.
Mình ở chỗ này thỏa thích thi triển vũ kỹ hình thành lực lượng cường thế, tên này lại còn có hứng thú đi xem người khác!
Trần trụi nhục nhã!
Hoắc Hải Nhâm lửa giận ngút trời, tiếp theo huy kiếm, quát:
– Du Long Trảm!
“Vù vù —— “
Một đầu rồng do kiếm khí hóa thành được kiếm ý phát ra.
Một kiếm này, Hoắc Hải Nhâm tụ lực thật lâu, lại ẩn chứa phẫn nộ, uy lực phi thường cường đại.
Rất nhiều Chuẩn Tiên hậu kỳ quan chiến đều biến sắc, bọn họ không chút nào hoài nghi, nếu một kiếm này công kích mình, kết quả không chết cũng bị thương!
– Để ngươi biểu diễn nửa ngày, chỉ ngưng tụ chút lực lượng như thế?
Vân Phi Dương quay đầu, có chút bất mãn nói.
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
Long Trảm cường thế đánh tới, tên này vậy mà ghét bỏ người ta ngưng tụ lực lượng ít, thật phách lối!
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương phóng ra một bước, một tay vung Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm.
“Vù vù —— “
Trong khoảnh khắc, khủng bố kiếm ý dời núi lấp biển gào thét mà ra, không chỉ có tràn ngập tại trên đài, càng điên cuồng khuếch tán xuống dưới đài.
Cảm nhận được kiếm ý, tâm thần rất nhiều cường giả Chuẩn Tiên rung động, dù cường giả Tiên Nhân cảnh cũng kinh ngạc.
Hoắc Hải Nhâm phóng thích kiếm ý đã phi thường ngưu bức trong cùng cảnh giới.
Nhưng khi tên yêu nghiệt Vân Phi Dương này bạo phát kiếm ý dễ như trở bàn tay miểu sát, miểu sát thành cặn bã.
– Làm sao có thể!
Ánh mắt Hoắc Hải Nhâm hiện vẻ hãi nhiên.
“Hô!”
Đột nhiên, một cơn gió lạnh mang theo kiếm ý thổi đến, Long Trảm nhất thời bị thổi phân mảnh.
…
Trên lôi đài, kiếm ý tiêu tán.
Hoắc Hải Nhâm cứng ngắc ngây ngốc đứng tại chỗ.
Long Trảm vừa rồi cường thế ngưng tụ chín thành lực lượng, gần như một kích mạnh nhất, kết quả lại bị kiếm ý Vân Phi Dương khuếch tán phá mất!
Võ giả đối kháng nhau, bị phá chiêu rất bình thường.
Nhưng để Hoắc Hải Nhâm khó có thể tiếp nhận là, tên kia chỉ bạo phát kiếm ý, hình thành một cơn gió đã thổi phá chiêu thức của mình!
Không sai.
Là thổi —— phá —— !
Đối với một võ giả chủ tu kiếm đạo mà nói, thật sự là sỉ nhục rất lớn!
Dưới đài, gió êm sóng lặng.
Võ giả xem chiến mắt thấy một cơn gió thổi tới, Long Trảm khí thế hung ác vỡ nát thành hư vô, từng người ngốc trệ.
“Ai.”
Vân Phi Dương thu kiếm, lắc đầu nói:
– Ta vốn cho rằng Hoắc công tử rất mạnh, không nghĩ tới yếu như vậy, thất vọng, thất vọng.
– Ngươi…
Hoắc Hải Nhâm trung muốn rách cả mí mắt.
Nhưng chỉ vừa nói ra một chữ, Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, cười nói:
– Hoắc công tử, trước khi bắt đầu giao đấu, tại hạ còn một câu quên nói.
“Xoát!”
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm nhẹ nhàng đâm tới.
Một kiếm này rất chậm, nhưng Hoắc Hải Nhâm lại hãi nhiên thất sắc.
Hắn muốn tránh nhưng không tránh được.
Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuôi kiếm bọc lấy vải trắng tiếp xúc với ngực mình, trực tiếp đâm sâu vào.
“Phốc!”
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm đâm xuyên ngực phải Hoắc Hải Nhâm, máu tươi chấm trên mũi kiếm bọc vải trắng tí tách rơi xuống.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, cười nói:
– Dù không ra khỏi vỏ cũng nhất định phải thấy máu!
“A!”
Hoắc Hải Nhâm thống khổ hét thảm.
“Xoát!”
Vân Phi Dương rút kiếm, hoành lập trên đài, khóe môi nhếch lên mỉm cười nhàn nhạt.
Nhưng vào lúc này, một bóng người cực tốc bay tới.
Đó là cường giả Tiên Nhân cảnh của Hoắc gia núp trong bóng tối, dòng chính nhà mình bị đâm xuyên ngực, khẳng định không thể xem tiếp.
“Xoát!”
Đúng vào lúc này, Ô Thông Du cũng bay tới.
Hai người cùng một thời gian rơi vào lôi đài, một bảo vệ Vân Phi Dương, một đỡ lấy Hoắc Hải Nhâm.
Cường giả hoắc gia cũng không có xuất thủ, mà chỉ ôm Hoắc Hải Nhâm, mục quang lãnh lệ nói:
– Bách Lý công tử, một kiếm này của người, Hoắc gia ta ghi nhớ!