Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1598
- Home
- Siêu Thần Yêu Nghiệt
- Chương 1598 - Kiếm Ta Xuất Vỏ Kiếm, Nhất Định Phải Thấy Mạng Người
Chương: Kiếm Ta Xuất Vỏ Kiếm, Nhất Định Phải Thấy Mạng Người
Vương công tử trong trà lâu nói không sai, muốn đặt chân trong vương thành, tài lực cao không đủ, chủ yếu vẫn là xem thực lực mạnh yếu, mà thực lực này dĩ nhiên chỉ cảnh giới.
Bát đại gia tộc bên trong Quan Phong thành không chỉ có sản nghiệp của mình, cường giả gia tộc nhiều không kể xiết, võ giả kiêng kị là kiêng kị thực lực bọn hắn.
Ngày hôm nay Vân Phi Dương khai trương hai cửa hàng, mặc dù hấp dẫn không ít gia tộc đến chúc mừng, nhưng đơn giản là cường thế trên phương diện làm ăn và đồng minh với Hằng Thông cửa hàng.
Vẫn là câu nói kia.
Đây là một thế giới lấy võ làm đầu.
Chỉ có nắm giữ võ đạo cao hơn mới có thể được đầy đủ tôn kính.
Vân Phi Dương hiểu rõ đạo lý này, càng hiểu được, mình mới tới Chân Vũ Thần Vực, có chênh lệch cùng võ giả bản địa thật lớn, muốn đuổi theo bọn hắn, chỉ có thể tận khả năng kiếm nhiều Tiên thạch, từ đó có nhanh chóng đề bạt bản thân.
Một cửa hàng Tiên thạch mặc dù có lợi nhuận nhưng không đủ nhanh, cho nên hắn bỏ ra nhiều tiền hơn mua hai gian Hoàng Kim cửa hàng phân biệt mở y quán và tiệm đan dược.
Trong lòng Vân Phi Dương còn có một dã tâm càng lớn, chính là xây dựng Vân Ký cửa hàng của mình thành cửa hàng mạnh nhất Chân Vũ Thần Vực, cao đến nổi có thể bình khởi bình tọa cùng Tiên Đế.
Đương nhiên.
Tên này tuyệt sẽ không đặt tâm tư trên phương diện làm ăn.
Hắn ưa thích làm chưởng quỹ vung tay, khẳng định sẽ tìm kiếm người làm ăn tài ba đến giúp mình quản lý hết thảy.
Trong lòng Vân Phi Dương đã có một nhân tuyển rất tốt, đó chính là Tương Cần từng giúp hắn quản lý sinh ý và tài vụ ở Vạn Thế đại lục.
Bất quá.
Nàng giờ đang ở Phi Dương Thần Giới.
Muốn tìm đến, đầu tiên phải có năng lực, đưa nữ nhân, huynh đệ của mình đến đây cái đã.
…
Bên trong Y quán, tiệm đan dược, đám người nhốn nháo.
Các lộ gia tộc to to nhỏ nhỏ nối liền không dứt đến đây chúc mừng, Vân Phi Dương cũng bận tối mày tối mặt.
– Mau nhìn, là Hoắc gia Hoắc công tử!
Đột nhiên, có người hô to.
Lời vừa nói ra nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bát đại gia tộc nội thành, duy chỉ có thiếu Hoắc gia, bây giờ Hoắc công tử đến đây chúc mừng mới tính tám nhà tề tụ chân chính trên ý nghĩa.
“Đạp.”
Hoắc Hải Nhâm đứng trước cửa cửa hàng, chắp tay cười nói:
– Bách Lý công tử, quý cửa hàng ngày hôm nay khai trương đại hỉ, không biết có hứng thú cùng bản thiếu tiến về lôi đài luận bàn một chút không?
Dát.
Náo nhiệt đột nhiên an tĩnh lại.
Hoắc công tử nguyên lai không phải đến chúc mừng, mà tới khiêu chiến!
Cao tầng mấy gia tộc lớn hiểu ý cười một tiếng.
Hoắc công tử thật làm càn làm bậy, khiêu chiến ngay lúc người ta khai trương, có điều dạng này cũng tốt , có thể nhìn xem năng lực Bách Lý Phi Dương.
Bọn họ đến chúc mừng, phần lớn cũng hiếu kỳ về cửa hàng Vân Ký, và xem mặt mũi ở Hằng Thông cửa hàng.
– Luận bàn?
Vân Phi Dương quay đầu, cười hỏi:
– Ngươi và ta?
– Không sai.
Hoắc Hải Nhâm thản nhiên nói.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta chỗ này có rất nhiều khách nhân cần chiêu đãi, rất bận rộn, không có thời gian luận bàn.
Hoắc Hải Nhâm cười hỏi.
– Ngươi cự tuyệt?
– Không thể cự tuyệt sao?
Vân Phi Dương nói.
– Đại ca.
Thôi Tinh Đàm truyền âm.
– Lôi đài là nguyên tắc của giới võ thuật Quan Phong thành, một khi người khác khởi xướng khiêu chiến, cự tuyệt chẳng khác nào nhận thua.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày, nói:
– Tiểu tử này là ai?
– Hắn gọi Hoắc Hải Nhâm, dòng chính đời thứ ba Hoắc gia.
Thôi Tinh Đàm truyền âm.
Mẹ.
Nguyên lai là người nhà họ Hoắc.
Trong ánh mắt Vân Phi Dương lóe lên một tia tức giận rất khó nhận ra.
Lúc trước điếm chưởng quỹ mấy nhà Tiên thạch đến tìm phiền toái, gia hỏa gọi là Hoắc Đốn rõ ràng cầm đầu.
Truy cầu hòa khí sinh tài, lão tử không chấp nhặt với Hoắc gia, không nghĩ tới hôm nay khai trương, vậy mà lại phái dòng chính đến tìm phiền toái.
– Bách Lý công tử.
Hoắc Hải Nhâm cười nói:
– Ngươi ta đều có cảnh giới Chuẩn Tiên hậu kỳ, bản thiếu mời ngươi đi Lôi đài luận bàn, nếu như ngươi cự tuyệt thì có chút không còn gì để nói.
Vân Phi Dương không có cố ý ẩn giấu tu vi, đừng nói Hoắc công tử, cao tầng mấy gia tộc lớn đều biết.
Cảnh giới như thế không tệ, nhưng trong Vương thành, bên trong bát đại gia tộc thiên tài lớp lớp, căn bản không tính là gì.
– Đại ca.
Thôi Tinh Đàm truyền âm.
– Tên này nhắm đến việc cảnh giới ngươi giống hắn mới tới khiêu chiến, nếu như cự tuyệt thì sẽ trở thành trò cười cho nội thành.
Mỗi địa phương đều có tập tục võ đạo của mình.
Quan Phong thành cũng không ngoại lệ.
Ở chỗ này, người cùng cấp bậc khởi xướng khiêu chiến, người khác không tham chiến sẽ bị xem thường và phỉ nhổ.
– Tốt.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, cười nói:
– Hoắc công tử lấy loại phương thức này đến chúc mừng cho hai cửa hàng Vân Ký ta, tại hạ sao có thể làm mất hứng.
– Ngươi đáp ứng?
Hoắc Hải Nhâm cười nói.
Vân Phi Dương vung tay lên, nói:
– Đi thôi, chúng ta đi lôi đài.
…
Mỗi khu vực Quan Phong thành đều có một lôi đài, cơ hồ mỗi ngày đều có võ giả lên đài luận bàn hoặc giải quyết ân oán cá nhân.
Dần dà, mọi người không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí ngay cả hứng thú quan chiến cũng không có.Ngày hôm nay, lôi đài Đông Nhai sớm đã chật ních võ giả, bọn họ mong mỏi và chờ đợi hai nhân vật chính sắp luận bàn.
– Hoắc công tử lợi hại, khởi xướng khiêu chiến ngay ngày Vân Ký cửa hàng khai trương!
– Đã sớm nghe nói Hoắc gia và Vân Ký mâu thuẫn, quả nhiên lời đồn không sai.
– Địa vị Bách Lý Phi Dương trong Vân Ký cửa hàng chỉ sợ không nhỏ, không biết thực lực người phụ trách như hắn có mạnh hay không?
Mọi người nghị luận.
Không bao lâu.
Vân Phi Dương một thân áo trắng, phong độ nhẹ nhàng đi đến lôi đài.
Nói thật, từ khi giết Diêm Mạc Võng, hắn đã thật lâu đã không giao thủ với võ giả giao, một mực say mê kiếm Tiên thạch.
“Hưu!”
Hoắc Hải Nhâm phiêu nhiên rơi trên đài.
Hai nhân vật chính ra sân, dưới đài nhất thời yên tĩnh.
Vân Phi Dương nói:
– Tại hạ lần đầu lên lôi đài, không biết có quy củ gì?
Hoắc Hải Nhâm cười nói:
– Quy củ chỉ có một, dùng thực lực đánh bại đối phương, bất kể sinh tử.
“A.”
Vân Phi Dương ứng một tiếng.
“Keng!”
Hoắc Hải Nhâm vung tay lên, bội kiếm bên hông ra khỏi vỏ.
Đó là một thanh lợi kiếm phát ra tia sáng, thân kiếm khắc lấy một con rồng, được ánh sáng phụ trợ, rất sống động!
– Đây là…
Có người cả kinh hô.
– Du Long Kiếm do Quỷ Tượng đoán tạo!
Mọi người kinh hãi.
Tây Nam Vực có một Chú Kiếm đại sư, tên Quỷ Tượng.
Kiếm do hắn chế tạo đều có cấp bậc vô cùng thượng thừa trong cùng phẩm.
Hoắc Hải Nhâm cầm Du Long Kiếm tuy chỉ là Chuẩn Tiên trung kỳ nhưng do Quỷ tượng làm, phẩm chất có thể so với Chuẩn Tiên hậu kỳ.
Thôi Tinh Đàm cau mày nói:
– Không nghĩ tới tên này có Du Long Kiếm.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương khen.
– Một thanh thật kiếm tốt.
Hoắc Hải Nhâm thiêu thiêu mi, giơ kiếm chỉ hắn, thản nhiên nói:
– Bách Lý công tử, lấy kiếm ra đi.
– Được.
Vân Phi Dương vung tay lên, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xuất hiện.
Chỉ là vẫn bị vải trắng bao phủ, lại có Nghịch Thiên Quyết phong ấn, khiến cho người khác khó nhìn rõ thân kiếm.
“Ha ha ha.”
– Tên này kiếm không có vỏ kiếm à, còn dùng vải trắng bọc lấy!
Mọi người cười rộ lên.
“Xoát!”
Vân Phi Dương đưa kiếm ngang trước người, nói:
– Hoắc công tử, tới đi.
– Kiếm ngươi không ra khỏi vỏ?
Hoắc Hải Nhâm cau mày hỏi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Kiếm ta xuất vỏ, nhất định phải có mạng người.