Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1595
Chương: Phân Xử
Cửa hàng tiên thạch Vân Ký hoạt động, ưu đãi kéo dài nửa tháng, ngày hôm nay là bảy ngày sau khi ước định, trùng hợp chính là kết thúc ngày, cho nên Vân Phi Dương đổi quy tắc thành 10 ngàn khỏa tinh hạch ngưng luyện một viên Tiên thạch.
5000 khỏa thì bạo lợi.
Đề cao đến 10 ngàn khỏa tinh hạch, quả thực không dám tưởng tượng!
Điếm chưởng quỹ mấy nhà Tiên thạch nhất thời không vui.
Nhà bọn hắn cũng mới lấy tám, chín ngàn khỏa tinh hạch ngưng luyện ra một viên Tiên thạch, chạy đến nơi đây dùng 10 ngàn khỏa ngưng luyện Tiên thạch, não tử khẳng định có bệnh.
– Thật có lỗi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Vốn nhỏ sinh ý, không trả hàng.
Nói đùa.
Không có tiện nghi thì thu tay lại, nào có việc tốt như thế!
Hoắc Đốn mặt lạnh, nói:
– Ngươi muốn dùng 10 ngàn khỏa tinh hạch đổi lấy Tiên thạch, cao hơn giá thị trường, rõ ràng nhiễu loạn giá thị trường.
Người ta thấp, nhiễu loạn giá thị trường.
Hiện tại cao, cũng nhiễu loạn giá thị trường.
Xem ra, dù Cửa hàng tiên thạch Vân Ký làm thế nào, trong mắt bọn hắn đều là sai lầm.
– Cửa hàng là ta mở.
– Hoạt động cũng do ta định.
– Chư vị hôm nay đã đến lấy Tiên thạch vậy thì nhất định phải theo quy định cửa hàng của ta.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
Lúc trước, mặt vui cười nói chuyện cùng đám chưởng quỹ.
Ngày hôm nay được càng nhiều tinh hạch, lợi nhuận đủ lớn, dù trở mặt cũng không quan trọng.
– Nói như vậy.
Hoắc Đốn đè ép thanh âm.
– Ngươi thật không có ý định trả lại?
Khẩu khí rất âm u, rất có ý uy hϊế͙p͙.
Bọn người Trình chưởng quỹ cười lạnh.
Tiểu tử, nếu như ngươi không sợ trêu chọc Trình gia một trong các đại gia tộc, tuyệt đối đừng thỏa hiệp, một mực cường ngạnh đi.
Bọn họ không trị được Vân Phi Dương.
Nhưng cho rằng Trình gia có thể!
– Ta lặp lại lần nữa.
Vân Phi Dương cười nói:
– Vốn nhỏ mua bán, không trả hàng.
Thái độ rất cường ngạnh, không chút thỏa hiệp.
Thực ra, Vân Phi Dương biết, thân phận Hoắc chưởng quỹ không tầm thường, đằng sau có Hoắc gia trong bát đại gia tộc làm hậu trường.
Nhưng chẳng sợ hãi.
Dù sao, mục đích hắnđến Quan Phong thành mở cửa hàng Tiên thạch là kiếm lấy Tiên thạch, mà kiếm Tiên thạch để càng nhanh đột phá.
Ngắn ngủi nửa tháng, thu được rất nhiều tinh hạch, toàn bộ ngưng luyện ra trung phẩm Tiên thạch đủ tiêu xài một đoạn thời gian rất dài.
Lúc này, Cửa hàng tiên thạch Vân Ký có mở hay không, hoàn toàn quyết định bởi hứng thú Vân Phi Dương.
Nếu hứng thú, cho nên hôm nay dù thế nào cũng phải hung hăng làm thịt Tiên thạch của đám người này.
Mẹ trứng.
Kiếm lời ở chỗ lão tử xong.
Hôm nay không gấp đôi, Vân Đại Tiện Thần ta chẳng phải có tiếng không có miếng?
Nhìn thái độ của hắn cứng rắn, ánh mắt Hoắc Đốn lạnh lùng, nói:
– Tiểu tử, lá gan ngươi không nhỏ, ngay cả Hoắc gia ta cũng dám hố.
Rốt cục xuất ra hậu trường.
Bọn người Trình chưởng quỹ âm thầm vui vẻ, nghĩ thầm, nếu tên này không thỏa hiệp, hậu quả không khác gì điếm chưởng quỹ cửa hàng Tiên thạch trước kia, đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.
“Ha ha ha.”
Đột nhiên, ngoài tiệm truyền đến tiếng cười.
Chỉ thấy Vương chưởng quỹ Hằng Thông cửa hàng từ bên ngoài đi vào.
– Vương chưởng quỹ?
Trình chưởng quỹ vội cười chào hỏi.
– Ngài làm sao tới đây?
Hằng Thông cửa hàng là một trong nhà buôn lớn nhất Tây Nam Vực, sinh ý trải rộng các đại Vương thành, dù thực lực hay tài lực đều phi thường cường đại.
Những cửa hàng Tiên thạch của họ tuy có hậu trường nhưng so ra rất kém người ta.
Dù Hoắc Đốn, gương mặt lạnh lùng cũng hiện ra mỉm cười.
Không chút khoa trương mà nói.
Tuy Vương chưởng quỹ chỉ là người phụ trách cửa hàng chi nhánh nhưng rất có năng lượng, dù gia chủ bát đại gia tộc gặp được cũng phải khách khí xưng một tiếng Vương lão đệ.
– Có người khi dễ khách hàng cửa hàng của ta, Vương mỗ đâu thể ngồi yên không quan tâm.
Vương chưởng quỹ cười nói.
Khách hàng?
Đám người Trình chưởng quỹ mừng rỡ trong lòng.
Hoắc Đốn còn hơi ưỡn ngực, hai đầu lông mày bộc lộ ra vẻ ngạo nghễ.
Trong Quan Phong thành, người nào không biết, cửa hàng Hằng Thông từ trước đến nay có làm ăn tới lui với Hoắc gia.
Hoắc Đốn cười nói:
– Cửa hàng tiên thạch Vân Ký đơn giản cũng chỉ nhiễu loạn thị trường, phá hư quy củ, Hoắc gia ta có thể xử lý, đâu cần làm phiền Vương chưởng quỹ.
Bọn người Trình chưởng quỹ không ngừng hâm mộ.
Bách Lý Phi Dương vừa hố mọi người rất nhiều tinh hạch, chưởng quỹ Hằng Thông Thương Hành lập tức tới trợ giúp, quan hệ hai nhà thạt không tầm thường.
– Hoắc chưởng quỹ.
Vương chưởng quỹ cười nói:
– Ngươi hiểu lầm.”
– Hiểu lầm?
Hoắc Đốn giật mình.
Vương chưởng quỹ đứng trước mặt Vân Phi Dương, nói:
– Vương mỗ nói khách hàng là vị Bách Lý công tử này.
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
Hoắc Đốn nguyên bản còn có chút ngạo nghễ, biểu hiện trên mặt đột nhiên ngưng kết.
Mấy người Trình chưởng quỹ cũng trợn mắt hốc mồm.
Giờ phút này, bọn họ rốt cuộc minh bạch, nguyên lai Vương chưởng quỹ đến đây không phải giúp Hoắc gia, mà giúp Cửa hàng tiên thạch Vân Ký!
Không thể nào?
Chưa từng nghe nói Cửa hàng tiên thạch Vân Ký có liên luỵ với Hằng Thông cửa hàng nha!
Tuy Vương chưởng quỹ nói là khách hàng nhưng bọn hắn biết, tự mình chạy đến trợ trận thì tuyệt không phải khách hàng phổ thông!- Vương chưởng quỹ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Chút chuyện nhỏ này kinh động đến ngươi, tại hạ có chút áy náy.
Vương chưởng quỹ ngưng trọng nói:
– Dù chỉ là việc nhỏ như hạt vừng nhưng trong mắt Hằng Thông cửa hàng ta, chỉ cần có quan hệ cùng Bách Lý tiểu hữu, đây sẽ trở thành sự tình vô cùng lớn!
Lời vừa nói ra nhất thời chấn kinh bọn người Trình chưởng quỹ, bọn họ hoàn toàn nhìn ra được, Hằng Thông cửa hàng vô cùng coi trọng Bách Lý Phi Dương.
Dù gia chủ bát đại gia tộc chỉ sợ cũng không có đãi ngộ cao như thế.
“Ai.”
Vân Phi Dương lắc đầu nói:
– Vương chưởng quỹ, ngươi đã đến thì phân xử cho tại hạ đi.
Vương chưởng quỹ nói:
– Bách Lý tiểu hữu, mời nói.
– Bảy ngày trước, tiểu điếm buôn bán tốt, lấy 5000 khỏa tinh hạch đến đổi một viên Tiên thạch, sáu vị đến đây cổ động, tổng cộng xuất ra 2000 vạn khỏa tinh hạch đổi Tiên thạch.
Vân Phi Dương ngưng trọng nói:
– Cửa hàng tiên thạch Vân Ký ta giữ thành tín, thu nạp, bảy ngày sau chính là ngày hôm nay đưa ra bốn ngàn Tiên thạch, không thiếu một viên!
“Chậc chậc.”
Vương chưởng quỹ châm chọc nói:
– 5000 khỏa tinh hạch đổi lấy một viên Tiên thạch, sáu nhà xuất ra 2000 vạn tinh hạch, mua bán này không lỗ nha.
Chưởng quỹ sáu nhà trầm mặc.
Dựa theo 10 ngàn khỏa tinh hạch đổi lấy một viên, đơn giản cũng là hai ngàn khỏa hạ phẩm Tiên thạch.
Trong Cửa hàng tiên thạch Vân Ký, bọn họ thu được bốn ngàn viên hạ phẩm Tiên thạch tương đương với nhiều kiếm hai ngàn viên.
– Vương chưởng quỹ.
Hoắc Đốn nói:
– Chúng ta không ép buộc Cửa hàng tiên thạch Vân Ký, do hắn tự nguyện thu tinh hạch đổi lấy Tiên thạch.
– Đúng vậy!
Bọn người Trình chưởng quỹ đồng thanh nói.
– Không tệ.
Vân Phi Dương nói:
– Cửa hàng tiên thạch Vân Ký đã thu tinh hạch người ta, khẳng định phải dựa theo quy củ.
– Không biết sao.
Hắn dừng một chút nói tiếp:
– Ngày hôm nay chưởng quỹ sáu nhà lại tới đổi tinh hạch, nghe hoạt động kết thúc, tinh hạch cần để ngưng luyện trở lại giá bình thường thì nhất thời la hét muốn trả hàng.
– Chư vị.
Vương chưởng quỹ cười nói:
– Nếu như ta nhớ không lầm, cửa hàng Tiên thạch các ngươi đều có một quy định, không trả lại hàng, nhỉ?
“Ách”
Mọi người nhất thời yên lặng.
“Hừ.”
Vương chưởng quỹ lạnh lùng nói:
– Bách Lý công tử xem ở phân thượng chư vị cổ động, lấy phương thức lỗ vốn ngưng luyện cho các ngươi bốn ngàn viên Tiên thạch, đã rất đủ ý tứ.
– Bây giờ, các ngươi thấy không có tiện nghi để chiếm thì muốn trả hàng, trên đời này có chuyện tốt như thế?