Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1588
Chương: Quan Phong Thành
Tuy Vân Phi Dương có thể ngưng luyện tinh hạch ra trung phẩm Tiên thạch, nhưng cũng vì thiên phú.
Nhưng trình độ hắn hiện tại mới nhập môn, không có tư lịch tích lũy, muốn ngưng luyện tinh hạch Chuẩn Tiên hậu kỳ trở lên, khó khăn rất lớn.
– Tiểu tử.
Ô Thông Du nói:
– Chỉ có không ngừng ngưng luyện, không ngừng thực hành làm quen tay hay việc mới có thể ngưng luyện tinh hạch cấp bậc càng cao.
“Ừm.”
Vân Phi Dương gật đầu.
Sau đó trên đường đi, hắn không đi liệp sát hung thú Chuẩn Tiên hậu kỳ mà chính chuyên chọn hạ trung để quen tay hay việc.
Đương nhiên.
Ngưng luyện Tiên thạch chỉ là thuận tiện, trọng yếu nhất vẫn là đi đường.
Vân Phi Dương đề thăng tốc độ, cố ý khống chế vài đầu hung thú Chuẩn Tiên hậu kỳ phụ trách kéo Thất Thải Lưu Vân Xa.
Tuy so ra kém Bạch Ngọc Tiên Câu của Cực Quang Tiên Đế nhưng tốc độ tăng lên không ít.
Một năm sau.
Bọn người Vân Phi Dương rốt cục đứng trước thành Quan Phong thành.
Dù nắm giữ phi hành chí bảo cũng đi đường mất một năm, có thể thấy được Dạ thành cách Quan Phong thành bao xa.
– Công tử!
Tô Tiểu Tiểu đứng trước cửa thành, ngửa đầu nhìn thành tường cao ngất, sợ hãi than.
– Thật cao.
Mặc dù biết Quan Phong thành là Vương Thành, cao hơn Dạ thành mấy cấp bậc nhưng chân chính đứng ở nơi này mới biết, trình độ hùng vĩ vượt qua tưởng tượng.
Bách Lý Nghiên ngược lại tương đối bình tĩnh, dù sao, từng ở Tây Hoài Thành, cũng là một trong Vương Thành Tây Nam Vực, ù kiến trúc hay khí thế đều không kém gì Quan Phong thành.
– Đi thôi.
Vân Phi Dương nói:
– Chúng ta đi vào.
Hắn thu Thất Thải Lưu Vân Xa vào hóa giới chỉ, mang theo mọi người đi vào nội thành.
Không giống với Dạ thành, trước khi vào thành đầu phải lấy ra thân phận, cũng may Dạ Bính Sơn đã mua thân phận cho hắn, nếu không Vân Phi Dương không có tư cách tiến vào.
Bách Lý Nghiên và Bách Lý Bá cũng dùng thân phận Dạ thành.
ể ể ấ ấ ́ ằTô Tiểu Tiểu xuất thân từ hội đấu giá Hằng Thông, tuy bây giờ thoát ly nhưng thân phận vẫn ở đó.
Còn về Ô Thông Du thì càng không cần phải nói, bời vì hành tẩu giang hồ nhiều năm, hắn nắm giữ thân phận của năm thành trì.
– Đi vào.
Tướng lĩnh Thủ thành xác định thân phận, lúc này cho vào.
Như thế, Vân Phi Dương dẫn mọi người tiến vào một trong tứ đại Vương Thành Tây Nam Vực – Quan Phong thành.
Rõ ràng đã làm tốt chuẩn bị.
Nhưng khi đi vào thành nhìn đường đi rộng thùng thình, kiến trúc tráng lệ cùng dòng người như nước chảy, Vân Phi Dương vẫn rung động không thôi.
Quan Phong thành cho hắn cảm giác đầu tiên là rất lớn, rất hùng vĩ.
Cảm giác thứ hai là không khí ngưng tụ thiên địa thuộc tính và Đạo Ý mạnh hơn Dạ thành mười lần!
Đây tuyệt đối là bảo địa tu luyện!
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương sợ hãi than.
– Thuộc tính trong Vương thành đều mạnh như vậy, thực khó tưởng tượng, Đế Thành cấp bậc càng cao sẽ đạt đến trình độ nào.
Ô Thông Du nhớ lại mình từng tiến về Cực Quang Đế Thành, ngưng trọng nói:
– Mạnh hơn Vương Thành mấy chục lần, là thánh địa để chúng ta tu luyện!
– Thật sao?
Ánh mắt Vân Phi Dương lấp lóe tia nóng rực.
– Ừm?
Đột nhiên, hắn phát hiện xa xa có một cung điện cao ngất, phát ra khí thế trang nghiêm.
– Tiền bối.
Vân Phi Dương cả kinh hỏi:
– Đây là đâu?
Ô Thông Du nhìn theo ánh mắt hắn, cười nói:
– Đây là Vương Điện, địa phương Tiên Vương ở lại quản lý thành trì.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương hiểu rõ.
Ô Thông Du nói:
– Vương Điện tuy hùng vĩ nhưng so với Đế Điện Đế Thành thì kém xa.
– Thật sao?
Ánh mắt Vân Phi Dương nóng rực.
Vương Thành chỉ là chỗ mình tạm thời dừng chân, Đế Thành càng mạnh, một ngày kia mình phải tiến vào, cũng trèo lên đỉnh Đế Điện, trở thành một Tiên Đế!
Quan Phong thành không chỉ có chỉ khí thế rộng rãi, võ giả ở lại cũng có thực lực cường hãn.
Đi trên đường, Vân Phi Dương đụng phải mỗi một tên võ giả, cảnh giới đều đến Chuẩn Tiên hậu kỳ, thậm chí gặp phải mấy cường giả Tiên Nhân cảnh có khí tức tương tụ Ô Thông Du.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương cảm khái.
– Không hổ là Vương Thành.
Cảnh giới võ giả trong một thành trì cao đại biểu, tiêu phí khẳng định cũng cao.
Mình phát triển ở nơi này, xây một cửa hàng mặt tiền, nếu đánh ra danh tiếng, tuyệt đối có thể thoải mái hơn kiếm đầy Tiên thạch.
– Tiểu tử.
Ô Thông Du nói:
– Đừng sợ hãi thán phục, chúng ta cần tìm một chỗ dàn xếp.
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
Muốn phát triển ở chỗ này, chắc chắn không chọn nhà ở phổ thông, mà phải lựa chọn cho cẩn thận.
Cần phải chú trọng bề ngoài, nhất định phải ở ngay đường phố chính võ giả thường xuyên xuất hiện mà không phải trong góc vắng vẻ.
– Đúng.
Vân Phi Dương nói:
– Có thể đi tìm Thôi Tinh Đàm.
Mới đến tìm một người địa phương hiển nhiên tốt hơn so việc mình mù quáng đi dạo.
Thôi gia, một trong đại gia tộc Quan Phong thành, danh tiếng hiển hách, Vân Phi Dương chỉ hơi nghe ngóng đã thuận lợi tìm tới.
Nhìn đại môn càng thêm hào hoa, đại khí hơn Dạ gia, hắn sợ hãi than.
– Thật hùng vĩ.
“Uy.”
Đột nhiên, một người hầu đứng trước cửa thản nhiên lên tiếng.
– Ngươi tới làm gì?
– Tìm người.
– Tìm ai?
– Thôi Tinh Đàm, Thôi công tử.
Vân Phi Dương nói.
Người hầu nghe tìm Thôi đại thiếu gia, sắc mặt hơi đổi hỏi.
– Tôn tính đại danh các hạ?
Vân Phi Dương đáp.
– Chân Đức Suất.
Người hầu nguyên bản không lạnh không nhạt nghe được cái tên này, lúc này vui vẻ nói:
– Nguyên lai là Chân công tử, xin chờ một chút, ta đi bẩm báo đại thiếu gia.
Sau khi Thôi Tinh Đàm về đến Thôi gia đã từng căn dặn người hầu phụ trách canh cổng, nếu có người gọi Chân Đức Suất tới bái phỏng, nhất định phải đối đãi thật tốt rồi nhanh chóng thông báo cho mình.
Cũng không lâu lắm.
Thôi Tinh Đàm một bộ áo trắng, phong độ bất phàm bước nhanh đi ra.
Khi hắn nhìn thấy Vân Phi Dương, lúc này ôm quyền, cười nói:
– Đại ca, thật là huynh!
– Có thể không phải ta à.
Vân Phi Dương cười nói.
– Đi đi.
Thôi Tinh Đàm nói:
– Nhanh vào phủ, nhanh vào phủ.
Bọn người Vân Phi Dương được hắn dẫn dắt tiến vào Thôi phủ, mắt thấy kiến trúc hào hoa hùng vĩ hơn.
– Đại ca.
Thôi Tinh Đàm một chỉ đường, nói:
– Gia gia của ta từng lập quy định, khách nhân người nào người đó tự mình an bài, cho nên tiểu đệ không thể dẫn ngươi đi bái phỏng lão nhân gia ông ta nữa.
Gia gia hắn chính là gia chủ Thôi gia đương thời, Thôi Vô Tình.
– Không có việc gì, không có việc gì.
Vân Phi Dương không thèm để ý, dù sao cũng chỉ muốn tìm Thôi Tinh Đàm, không phải tìm Gia chủ Thôi gia.
– Đại ca, mời.
Thôi Tinh Đàm dẫn bọn hắn đi vào đình viện độc lập của mình.
Vân Phi Dương vừa ngồi đã đi thẳng vào vấn đề.
– Ta lần này tới tìm ngươi là muốn hỏi một chút, Quan Phong thành có vị trí nào thích hợp mở cửa hàng Tiên thạch.
Thôi Tinh Đàm cười nói:
– Đại ca tính phát triển dài tại Quan Phong thành?
– Không sai.
Vân Phi Dương đáp.
Thôi Tinh Đàm hơi chút trầm ngâm, nói:- Đông Nhai là phường thị võ đạo, võ giả rất hay tiến vào đó, mở cửa hàng Tiên thạch ở chỗ này là thích hợp nhất.
– Bất quá.
Hắn hơi ngưng lại.
– Giá cả cửa hàng Đông Nhai có chút cao.
– Cao bao nhiêu?
Vân Phi Dương hỏi.
Thôi Tinh Đàm ngưng trọng nói:
– Tiền thuê một năm 20 viên hạ phẩm Tiên thạch.
– Đắt như thế?
Vân Phi Dương trừng mắt.