Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1570
Chương: Hội Đấu Giá Hằng Thông
———————
Trước khi Vân Phi Dương tiến vào Chân Vũ Thần Vực, sớm bỏ vào Tạo Hóa Giới Chỉ số lượng lớn dược tài, không chút khoa trương mà nói, chỉ cần bên trong giới có, trong giới chỉ đều có.
Nhưng.
Chỉ góp đủ ba loại dược tài dùng để luyện chế Tố Kinh Kim Đan, có thể thấy được ba loại dược liệu khác hiếm thấy cỡ nào.
– Trong Giới không có, nội vực có lẽ có.
Ngày thứ hai, Vân Phi Dương sớm rời giường, tiến về phường thị võ đạo, bắt đầu tìm kiếm từng tiệm thuốc.
Quả nhiên không có để hắn thất vọng.
Sau khi dạo qua nhiều nhà tiệm thuốc, rốt cuộc tìm được một loại dược tài được miêu tả y như trong phương thuốc.
– Chưởng quỹ.
Vân Phi Dương hỏi:
– Ngọa Long Đảm bán thế nào?
Chưởng quỹ đang tính toán sổ sách, cười nói:
– Bốn khỏa Tiên thạch.
– Đắt như thế?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Chưởng quỹ còn giải thích.
– Ngọa Long Đảm là dược tài thượng thừa nhất Chuẩn Tiên hậu kỳ, bốn khỏa Tiên thạch đã rất tiện nghi.
– Tốt.
Vân Phi Dương đặt hai khỏa Tiên thạch trên quầy, nói:
– Ta lấy.
Ô Thông Du có ân đối với hắn, dù tốn mười khỏa Tiên thạch cũng không quan tâm.
Nghe được đối phương ta muốn, chưởng quỹ đại hỉ không thôi, dù sao tại Dạ thành, có rất ít người có thể mua được dược tài giá bốn khỏa Tiên thạch.
Nhưng nhìn thấy trên quầy để hai khỏa Tiên thạch, chưởng quỹ đột nhiên thu hồi nụ cười, im lặng nói:
– Vị bằng hữu này, ta vừa nói rất rõ, Ngọa Long Đảm cần bốn khỏa Tiên thạch.
– Hai khỏa Tiên thạch của Ta đủ để so với bốn khỏa.
Vân Phi Dương nói.
Sắc mặt chưởng quỹ nhất thời âm trầm, cầm lấy một khỏa Tiên thạch nói:
– Ngươi cho rằng đây là trung phẩm Tiên thạch à, hai khỏa …
Dát.
Thanh âm đột nhiên ngừng bật.
Chưởng quỹ cảm nhận được độ tinh khiết cùng mức độ Đạo Ý ẩn chứa bên trong Tiên thạch, sắc mặt đại biến, cả kinh hô:
ẩ- Trung phẩm Tiên thạch!
Tiên thạch có phân chia cấp bậc.
Nhưng ở Dạ thành, võ giả thường thường đều chỉ gọi Tiên thạch.
Nguyên nhân rất đơn giản, địa phương nhỏ như vậy, Tiên thạch lưu thông cơ bản đều là hạ phẩm.
Cho nên chưởng quỹ thoạt đầu nhìn thấy hai khỏa Tiên thạch, vô ý thức cho rằng đây là hai khỏa hạ phẩm Tiên thạch, hoàn toàn không có suy nghĩ lại là hai khỏa trung phẩm Tiên thạch.
Vân Phi Dương nói:
– Hai khỏa trung phẩm Tiên thạch của ta không thể đổi thành bốn khỏa hạ phẩm Tiên thạch?
– Có thể, có thể!
Chưởng quỹ vội vàng nhếch miệng cười nói.
Nói rồi đi xuống quầy hàng, tự mình lấy Ngọa Long Đảm giao cho Vân Phi Dương.
Hắn thấy, có thể xuất ra hai khỏa trung phẩm Tiên thạch, kẻ này tất không phải người địa phương Dạ thành, rất có thể là công tử ca đại gia tộc nào đó đến từ Vương Thành.
Đại nhân vật như vậy, phải chiêu đãi thật tốt.
– Chưởng quỹ.
Vân Phi Dương cũng không có rời đi, xuất ra hai bức họa hỏi:
– Trong tiệm có hai loại dược tài này không?
Chưởng quỹ xem kỹ một lát, nâng cằm lên nói:
– Trong tiểu điếm có một loại dược tài có chút tương tự với bức họa.
– Lấy ra ta xem một chút.
Vân Phi Dương nói.
Chưởng quỹ tiến về nội viện, lấy ra một dược tài giống như nhân sâm, toàn thân phát hồng.
– Hẳn là vạn năm Hỏa Linh Tham.
Vân Phi Dương hỏi:
– Chưởng quỹ, dược liệu này bán thế nào?
Chưởng quỹ nói:
– Bốn khỏa Tiên thạch.
Hơi dừng lại, vội vàng bổ sung.
– Bốn khỏa hạ phẩm Tiên thạch!
“Ba.”
Vân Phi Dương lấy hai khỏa Tiên thạch đập lên quầy, nói:
– Ta mua.
Chưởng quỹ vội vàng cầm Tiên thạch trong tay, sau một phen dò xét, xác định vẫn là hai khỏa trung phẩm Tiên thạch, trái tim đột nhiên cuồng loạn.
Đột nhiên thu được bốn khỏa trung phẩm Tiên thạch, đây là sự việc hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Vân Phi Dương hỏi:
– Một loại khác không có sao?
– Không có.
Chưởng quỹ lắc đầu.
Hắn ngược lại hi vọng có, như thế có lẽ sẽ thu được thêm mấy khỏa trung phẩm Tiên thạch.
– Cáo từ.
Vân Phi Dương rời đi.
Chưởng quỹ còn nói thầm.
– Sáng mai, hội đấu giá Hằng Thông sẽ bắt đầu, người này chắc sẽ tham gia.
Vân Phi Dương lại lần lượt đi dạo mấy cửa hàng dược tài, vẫn không tìm được dược tài sau cùng, đành phải bất đắc dĩ trở về.
Trên đường lại thầm nghĩ:
– Trong Hằng Thông hội đấu giá ngày mai có lẽ sẽ có.
Hôm sau.
Trên đường phố Dạ thành, người đông tấp nập.
Vài ngày trước, một vài võ giả các thành trì khác đã chạy đến, bọn họ chờ chính là ngày hôm nay.
Khu vực trung ương Dạ thành, một tòa kiến trúc hào hoa, đây chính là địa phương mà hội đấu giá Hằng Thông sẽ được tổ chức.
Vân Phi Dương tới đây, cùng các gia tộc và cường giả tán tu lần lượt tiến vào hội trường.
Quả nhiên như như Ô Thông Du nói, muốn tiến vào buổi đấu giá, cần đặt mua thẻ đấu giá, mất bốn khỏa hạ phẩm Tiên thạch, nếu không thì không có tư cách đi vào.
“Ai.”
Trên đường phố có rất nhiều tán tu bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể trông mong lấy gia tộc có quyền có thế tiến vào.
Những võ giả không có bối cảnh như bọn họ, rất khó gom đủ bốn khỏa Tiên thạch.
– Mau nhìn.
Đột nhiên, có người cả kinh hô.
– Là Thôi gia Quan Phong thành!
Lời vừa ra để rất nhiều võ giả tranh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên đường phố, sáu võ giả mặc một loại trang phục thống nhất đi tới.
Cầm đầu là một người trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, nhếch miệng lên mang theo mỉm cười ôn tồn lễ độ.
– Trời ạ.
Có người nói:
– Đây là Thôi gia đại công tử – Thôi Tinh Đàm!
Quan Phong thành là Vương Thành, bên trong có bát đại gia tộc, Thôi gia chính là một trong đó, địa vị hoàn toàn không kém gì Diêm gia Tây hoài Vương Thành.
Thôi gia đại công tử xuất hiện để rất nhiều võ giả chấn kinh cũng nhao nhao cảm khái, năng lượng của Hằng Thông hội đấu giá thật lớn, ngay cả Thôi gia đại công tử cũng cố ý tới tham gia.
– Có hơi phiền toái.
Vân Phi Dương nói thầm.
Hắn không có để ý Thôi gia Lý gia gì.
Lo lắng là sau khi đấu giá bắt đầu, nếu có đồ vật mình coi trọng, đám gia tộc có quyền có thế đập theo thì vô cùng phiền muộn.
“Uy.”
Đột nhiên, người phụ trách buổi đấu giá hô:
– Đến phiên ngươi.
Vân Phi Dương lúc này đi tới, lấy ra hai khỏa Tiên thạch đặt trên bệ đá đặc biệt.
“Haha.”
– Tên này xuất ra hai khỏa Tiên thạch có ý gì
– Chẳng lẽ không biết tiến vào buổi đấu giá phải xuất ra bốn khỏa sao?
Đám võ giả xếp hàng sau lưng cười ha hả.
Người phụ trách buổi đấu giá khẽ nhíu mày nghĩ thầm, chẳng lẽ tên này cố ý tới quấy rối?
Theo thói quen nghề nghiệp, hắn vẫn lấy hai khỏa Tiên thạch vào tay, nhưng qua một phen dò xét lại cả kinh hô.
– Trung phẩm Tiên thạch?
– Trung phẩm Tiên thạch?
Võ giả chế giễu trợn tròn hai mắt.
Thôi Tinh Đàm mới vừa tới trước cửa hội đấu giá cũng nao nao.
Lần này hắn phụng mệnh phụ thân tới tham gia hội đấu giá Hằng Thông, mang không ít hạ phẩm Tiên thạch, trung phẩm Tiên thạch cũng vẻn vẹn chỉ có hai khỏa.
– Đại công tử.
Một lão giả sau lưng thấp giọng nói.
– Người này tùy ý xuất ra hai khỏa trung phẩm Tiên thạch, thân phận chỉ sợ không đơn giản.
– Không tệ.
Thôi Tinh Đàm cũng cho rằng như vậy.
Một khỏa trung phẩm Tiên thạch có thể đổi lấy hai khỏa hạ phẩm Tiên thạch.
Nhưng dưới tình huống bình thường, lúc võ giả cầm Tiên thạch làm giao dịch, có thể lựa chọn hạ phẩm thì sẽ dùng, rất ít vận dụng trung phẩm Tiên thạch.
Vân Đại Tiện Thần trực tiếp xuất ra hai khỏa trung phẩm Tiên thạch cho người ta cảm giác rất đại tài khí thô.
Mà điều này đại biểu thân phận không đơn giản.
ấ ẩ ầVân Phi Dương cũng không nghĩ tới, xuất ra hai khỏa trung phẩm Tiên thạch sẽ bị nghĩ lầm thân phận không đơn giản, mà chỉ thản nhiên hỏi:
– Ta có thể vào không?
– Có thể , có thể.
Người phụ trách hội đấu giá lúc này đưa ra thẻ đấu giá, cười nói:
– Tiểu hữu, mời vào.
Vân Phi Dương phiêu nhiên đi vào.
Người phụ trách còn đang cảm thụ hai khỏa trung phẩm Tiên thạch, nội tâm cả kinh hô:
– Đạo Ý ẩn chứa bên trong Tiên thạch này còn cao hơn trung phẩm Tiên thạch bình thường, đến cùng là xuất từ vị nào đại sư đây?