Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1552
- Home
- Siêu Thần Yêu Nghiệt
- Chương 1552 - Không Chừa Chút Đồ Vật Đã Đi, Như Thế Thích Hợp Sao?
Chương: Không Chừa Chút Đồ Vật Đã Đi, Như Thế Thích Hợp Sao?
Lấy tiền tài của người, tiêu tai cho người?
Bách Lý Nghiên nghe được câu này, phảng phất như hiểu rõ cái gì.
– Ngươi xuất hiện ở đây tuyệt không phải xảo ngộ, nhất định theo phía sau ta?
– Cô nương.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cô rất thông minh.
– Mà con người của ta, thích nhất liên hệ với người thông minh, không cần nói nhảm nhiều, chỉ cần hai khỏa Tiên thạch, ta sẽ giúp cô giải quyết hết thảy phiền phức.
Trong mắt tên này, tất cả đều là Tiên thạch.
Nếu như Vân Phi Dương không phải đột nhiên xuất hiện bên người Bách Lý Nghiên, nàng có thể còn sinh ra nghi vấn, bây giờ lại nói:
– Thành giao.
“Ha ha ha.”
Vân Phi Dương cười lớn một tiếng.
– Sảng khoái!
“Hưu!”
Không gian mơ hồ, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra khỏi vỏ, phía trên bọc lấy từng tầng vải trắng.
Làm như vậy cũng vì ẩn tàng, dù sao hình ảnh bị truyền đến Chân Vũ Thần Vực, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm khẳng định bại lộ trước mặt người khác.
“Xoát!”
Vân Phi Dương bắt lấy chuôi kiếm, vác trên vai, mà mặc dù kiếm không ra khỏi vỏ, nhưng trong nháy mắt bộc phát ra kiếm ý nồng đậm.
Cử động tùy ý như thế lộ ra giá trị trang bức đến max điểm.
Bách Lý Nghiên đứng phía sau, nhìn bóng lưng bị kiếm ý bao phủ, nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác an toàn nồng đậm.
– Tiểu tử!
Diêm Quý Như lạnh lùng đe dọa:
– Ngươi muốn xen vào việc của người khác?
Tuy rất kinh ngạc tên kia thế nào đột nhiên xuất hiện trước mặt Bách Lý Nghiên, nhưng cảnh giới cũng chỉ là Chuẩn Tiên sơ kỳ, không có gì đáng sợ.
– Không không.
Vân Phi Dương lắc đầu nói:
– Ta không phải xen vào việc của người khác, ta là lấy tiền tài của người, tiêu tai cho người.
“Hừ.”
Dòng chính Diêm gia bên cạnh cười lạnh nói:
– Cũng không mở to hai mắt ra mà nhìn chúng ta là ai, cũng dám lấy tiền tiêu tai thay nữ nhân này.
Vân Phi Dương hiếu kỳ hỏi:
– Các ngươi là ai?
Dòng chính Diêm gia nhất thời im lặng.
Hắn không thấy ngực có khắc chữ Diêm hay thật không biết thân phận chúng ta?
Làm một dòng chính luôn cảm thấy tự hào vì gia tộc, dòng chính Diêm gia ưỡn ngực ngạo nghễ nói:
– Ngươi có nghe nói qua Tây Hoài thành?
– Chưa từng nghe qua.
Vân Phi Dương thật chưa từng nghe qua.
Trước mắt, hắn chỉ có biết Dạ thành của Chân Vũ Thần Vực.
– Khu vực Tây Nam Chân Vũ Thần Vực, một trong tứ đại Vương Thành, ngươi vậy mà chưa từng nghe qua, đến cùng là người rừng hay là kẻ ngu?”
Dòng chính Diêm gia châm chọc.
Võ giả Diêm gia bên cạnh cũng cười rộ lên.
– Vương Thành?
Vân Phi Dương giật mình.
Hắn biết, trong thành trì của Chân Vũ Thần Vực, Đế Thành mạnh nhất, tiếp theo đến Vương Thành, mà chưởng khống giả của Đế Thành là Tiên Đế, chưởng khống giả Vương Thành là Tiên Vương.
– Nguyên lai, đám người này thuộc gia tộc trong thành trì Tiên Vương chưởng quản, khó trách mũi vểnh lên trời như thế.
Vân Phi Dương nói thầm.
Dòng chính Diêm gia thấy sắc mặt Vân Phi Dương thay đổi, cười lạnh nói:
– Tiểu tử, Diêm gia ta chính là một trong bảy đại gia tộc Tây Hoài thành, một tiểu tán tu như ngươi chọc nổi sao?
Nói đến bảy gia tộc lớn, thân thể Bách Lý Nghiên run rẩy, ánh mắt phát ra lửa giận cùng hận ý vô tận.
– Không thể trêu vào.
Vân Phi Dương đáp.
Hắn vừa mới đến Chân Vũ Thần Vực, thực lực chỉ là Chuẩn Tiên sơ kỳ, khẳng định không thể trêu vào gia tộc trong Vương thành.
– Bất quá.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói:
– Ta đã thu tiền tài của người ta, dù địch nhân là ông trời, ta cũng phải giúp người ta tiêu tai giải nạn, bởi vì cái này liên quan đến danh dự.
Dòng chính Diêm gia sụp đổ.
Hắn cảm giác mình giống như đang nói chuyện với một người điên.
“Hừ.”
Diêm Quý Như cười lạnh lên tiếng:
– Ngươi đã khăng khăng muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.
“Xoát!”
“Xoát!”
Mấy tên võ giả Diêm gia đang vận sức chờ phát động xuất thủ, mục tiêu của bọn họ từ Bách Lý Nghiên chuyển dời đến Vân Phi Dương.
“Vù vù!”
Mấy tên Chuẩn Tiên đồng loạt ra tay hình thành uy lực vô cùng cường thế, nhưng Vân Đại Tiện Thần lại thờ ơ, mặc cho đối phương công tới.
– Tiên sinh, mau tránh!
Bách Lý Nghiên cả kinh hô.
“Hưu!”
Vừa dứt lời, Vân Phi Dương phiêu nhiên vung tay lên, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm bọc lấy vải trắng xẹt qua hư không, mấy đạo Thái Thanh kiếm ý nổ bắn ra.
“Hưu! Hưu! Hưu!”
Một kiếm tiện tay hình thành kiếm khí có tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đi qua ngực võ giả Diêm gia, từng tên dừng lại ngay tại chỗ.
Một lúc, khu vực có khắc chữ Diêm ở ngực bọn họ vỡ nát hiển lộ ra kiếm ngân dài nhỏ, thẳng vào trái tim, mà người từ lâu đã mất tư duy, hai mắt trợn trừng ngã xuống.
Một kiếm, bốn tên Chuẩn Tiên bị xuyên tim mà chết!
Diêm Quý Như đại biến.
Dòng chính Diêm gia cũng ngốc trệ.
Bốn tên Chuẩn Tiên sơ kỳ nhà mình dễ bị chém giết như trở bàn tay, quả thật hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Bách Lý Nghiên đứng sau lưng Vân Phi Dương nhìn thấy bốn tên Chuẩn Tiên Diêm gia vẫn lạc cũng kinh hãi mở to cái miệng nhỏ nhắn.
“Xoát!”
Vân Phi Dương thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, vác lên vai, cười nói:
– Võ giả Diêm gia Tây hoài thành cũng thật bình thường.
– Gia hỏa đáng giận!
Diêm Quý Như phẫn nộ, lúc này vung hai tay, tu vi Chuẩn Tiên trung kỳ phun trào.
Làm người cầm đầu phụ trách truy sát Bách Lý Nghiên, hắn là cao thủ đứng đầu trong rất nhiều Diêm gia võ giả có cảnh giới trung kỳ.
– Trảm Vân Thủ!
Diêm Quý Như vọt tới, hai tay vung trảm, từng đạo chưởng ấn lạnh lùng như lưỡi kiếm sắc bén cuốn tới.
Trảm Vân Thủ?
Vân Đại Tiện Thần nghe xong tên, nhất thời tức giận.
“Xoát!”
Hắn lần nữa huy động Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, quát lạnh:
– Diệt Diêm kiếm!”Xoát!”
Kiếm khí lạnh lùng nổ bắn ra, lực lượng hiển nhiên càng cường thế hơn lúc trước cũng ẩn chứa Thái Thanh kiếm ý cực mạnh.
“Oanh!”
Chỉ một kiếm, toàn bộ chưởng ấn đang bay tới vỡ nát.
Thái Thanh kiếm khí lại không tiêu tán, mang theo dư uy khủng bố ầm vang vọt tới.
– Không tốt!
Diêm Quý Như giật mình, lúc này né qua bên cạnh.
Đáng tiếc, kiếm khí ẩn chứa Thái Thanh kiếm ý đã khóa chặt hắn, đột nhiên rẽ ra chém tới từ phía sau lưng.
“Oanh —— “
Tiếng vang truyền đến, rung động sơn lâm.
Lưng Diêm Quý Như bị trảm một kiếm bạo bay ra ngoài, đầu đâm vào trên núi, chấn vỡ không ít hòn đá.
Bọn người dòng chính Diêm gia thấy thế, nhất thời trợn mắt.
“Xoạt!”
Diêm Quý Như đứng lên bên trong đống đá vụn, chịu đựng đau đớn nóng bỏng truyền từ lưng, cả kinh nói:
– Ngươi… Ngươi không phải Chuẩn Tiên sơ kỳ, ngươi là Chuẩn Tiên trung kỳ!
– Ta có nói mình là Chuẩn Tiên sơ kỳ à?
Vân Phi Dương cười hỏi lại.
Hắn chưa nói qua nhưng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết bại lộ cảnh giới Chuẩn Tiên sơ kỳ.
Ánh mắt Diêm Quý Như lạnh lùng nói:
– Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ!
Theo một kiếm vừa rồi, hắn đã phán đoán, người này cùng cảnh giới với mình nhưng thực lực lại trên mình.
“Xoát!”
Vân Phi Dương lần nữa tiêu sái vác Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trên vai, nói:
– Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Bách Lý Phi Dương!
Nói lời này ra thật không biết xấu hổ.
Rõ ràng gọi Vân Phi Dương, còn luôn miệng nói cái gì đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.
– Bách Lý Phi Dương?
Diêm Quý Như ngạc nhiên nói:
– Ngươi là dòng chính Bách Lý gia?
Hắn nói Bách Lý gia là chỉ gia tộc Bách Lý Nghiên, nhưng Vân Phi Dương trả lời:
– Ta không nói cho ngươi biết.
Diêm Quý Như lạnh lùng nói:
– Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại!
Nói rồi vung tay lên.
– Chúng ta đi!
“Xoát!”
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Diêm Quý Như, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm bọc vải trắng gác trên cổ hắn, cười nhạt nói:
– Không chừa chút đồ vật đã muốn đi, như thế thích hợp sao?