Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1551
Chương: Chúng Ta Vẫn Rất Có Duyên
Đột nhiên xuất hiện mười mấy hắc y nhân thực lực cường đại, bộc lộ ra sát khí, thấy thế nào cũng giống sát thủ.
Bất quá, để Vân Phi Dương im lặng là, trước ngực bọn này đều khắc chữ Diêm.
– Hẳn không phải sát thủ.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Khắc chữ trước ngực, rõ ràng đại biểu cho thân phận, nếu như sát thủ cũng không tránh khỏi quá não tàn.
Hướng đám hắc y nhân đến chính là thác nước, điều này khiến Vân Phi Dương ý thức được một tia không ổn.
Đương nhiên, hắn sẽ không cho rằng đối phương tìm đến mình gây phiền phức, dù sao mới tới Chân Vũ Thần Vực, cũng không đắc tội người nào.
– Cô nương.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cô có cừu nhân không?
– Cừu nhân
Ánh mắt Bách Lý Nghiên phát lạnh, đáp:
– Có!
Một chữ ẩn chứa hận ý cực mạnh, hiển nhiên hận cừu nhân thấu xương.
Vân Phi Dương nói:
– Có phải đám hắc y nhân trước ngực có khắc chữ Diêm?
Bách Lý Nghiên kinh ngạc hỏi:
– Làm sao ngươi biết?
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói:
– Bọn họ đã tới.
Bách Lý Nghiên giật mình, lúc này phóng thích tiên niệm, rất nhanh phát hiện đám hắc y nhân kia đang chạy đến đây.
Nhìn thấy đám người này, ánh mắt Bách Lý Nghiên phát ra hận ý cùng sát cơ nồng đậm, nhưng vẫn tỉnh táo nói:
– Từ thúc, người Diêm gia đuổi theo, chúng ta đi mau.
– Vâng, tiểu thư.
Chủ tớ hai người lúc này rút lui khỏi sơn động.
Trước khi đi, Bách Lý Nghiên nhìn về phía Vân Phi Dương, nói:
– Tiên sinh, có cừu nhân truy sát Tiểu Nghiên, xin từ biệt.
Nàng biết đám hắc y nhân kia đuổi theo giết mình, cho nên không có ý định mang Vân Phi Dương cùng rời đi, nếu không chỉ làm cho hắn thêm phiền phức.
– Cô nương, hữu duyên gặp lại.
Vân Phi Dương chắp tay nói.
“Xoát!”
“Xoát!”
Bên trong thác nước, Bách Lý Nghiên khôi phục thương thế và Từ thúc bay ra ngoài, mau chóng lao đến hướng sơn lâm vô tận.
Trùng hợp, trong nháy mắt bọn họ đi ra, đám hắc y nhân kia chạy tới, sau đó nhao nhao bạo phát tu vi đuổi theo.
– Nhanh, bắt lấy nàng!
– Đừng để nữ nhân kia chạy thoát!
Tiếng la ồn ào truyền ra giữa rừng núi.
Vân Phi Dương phiêu nhiên đi ra từ trong thác nước, lẩm bẩm:
– Nữ nhân này cố ý rời đi trong lúc bọn họ chạy đến, nhất định cố ý dẫn dắt họ rời đi, sợ liên luỵ ta.
“Hưu!”
Vừa dứt lời, người đã biến mất.
Giữa rừng núi rậm rạp.
Bách Lý Nghiên và Từ thúc nhanh nhẹn xuyên qua, mà sau lưng, mười mấy tên hắc y nhân Chuẩn Tiên đuổi theo không bỏ.
Ngay từ đầu còn có thể giữ một khoảng cách.
Nhưng sau hai canh giờ, Bách Lý Nghiên bệnh nặng mới khỏi, tốc độ rõ ràng hạ xuống không ít.
– Tiểu thư!
Từ thúc nhìn ra.
Sắc mặt Bách Lý Nghiên tái nhợt, đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn nắm chặt ngọc thủ, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà đau khổ chèo chống.
Vốn cho rằng mình sắp chết.
Bây giờ lại được Bách Lý Phi Dương cứu sống, cho nên niềm tin muốn tiếp tục sống đều mạnh hơn bất kỳ kẻ nào.Nhưng.
Niềm tin mạnh hơn cũng không thể chèo chống thân thể.
Chạy thêm một lúc lâu, Bách Lý Nghiên kiệt sức dừng lại.
Từ thúc rơi xuống, tuy nhiên cũng tinh bì lực tẫn, hai chân như bị trói chặt, lại trung thành tuyệt đối thủ hộ trước người chủ nhân.
“Xoát!”
“Xoát!”
Mười mấy hắc y nhân rất nhanh đuổi theo, bọn họ rơi vào trước mặt chủ tớ hai người, khóe miệng đều hiện ra mỉm cười nhàn nhạt.
– Bách Lý tiểu thư.
Hắc y nhân cầm đầu, cười nói:
– Sao cô không chạy nữa?
– Diêm Quý Như!
Từ thúc tức giận quát:
– Diêm gia các ngươi thật không cho Bách Lý gia ta một con đường sống, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt?
Bách Lý Nghiên không nói, ánh mắt tràn ngập tức giận.
Càng nghĩ đến ba ngàn sáu trăm miệng trong gia tộc bị tàn sát hầu như không còn trong vòng một đêm, lòng như nhỏ máu!
Diêm Quý Như cười lạnh lên tiếng:
– Chỉ cần Bách Lý tiểu thư giao ra Tiên Vương tàn quyển, Diêm gia ta đương nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt.
– Ta đã nói qua!
Bách Lý Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói:
– Bách Lý gia ta không có Tiên Vương tàn quyển!
– Không có?
Diêm Quý Như thản nhiên nói:
– Tại Tây Nam Vực, ai không biết tổ tiên Bách Lý gia cô nương dựa theo Tiên Vương tàn quyển, thành tựu một phương bá nghiệp.
– Quý Như thúc!
Một người thanh niên sau lưng nói.
– Nữ nhân này đã không thừa nhận, đừng nói nhảm nữa, nhanh bắt lấy tìm kiếm Tiên Vương tàn quyển.
– Như thế cũng tốt.
Diêm Quý Như vung tay lên, mấy tên Chuẩn Tiên sau lưng đi tới, khí tức Chuẩn Tiên sơ kỳ phun trào.
– Tiểu thư.
Bách Lý Bá cản trước người, thấp giọng nói:
– Lão bộc kéo chân bọn hắn, cô chạy mau.
– Chạy?
Diêm Quý Như cười lạnh.
– Có thể sao?
“Xoát! Xoát!”
Võ giả Diêm gia lấy tốc độ cực nhanh vây quanh hai người Bách Lý Nghiên.
Đổi lại trước kia, lấy thực lực Chuẩn Tiên trung kỳ của Bách Lý Nghiên, tất nhiên có thể nhẹ nhõm giết chết đám Chuẩn Tiên sơ kỳ trước mặt.
Nhưng hiện tại nàng mới khỏi bệnh nặng, thực lực chân chính chưa khôi phục đỉnh phong, rất khó chống lại nhiều Chuẩn Tiên sơ kỳ.
– Lên!
Diêm Quý Như lạnh lùng ra lệnh.
“Hô! Hô!”
Sáu tên thủ hạ lúc này bạo phát tu vi hình thành khí tràng khủng bố, lan tràn ra chấn động lá cây xung quanh xoát xoát rung động.
“Phù phù!”
“Ai nha ——!”
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng vang cùng thanh âm.
Bọn người Diêm gia đang chuẩn bị xuất thủ lúc này quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bụi cỏ có một người đang nằm.
Tất cả mọi người ngốc trệ, ngay cả Diêm Quý Như cũng không ngoại lệ.
Phải biết, bọn họ một mực phóng thích tiên niệm, nếu người kia không đột nhiên ngã xuống từ trên cây, bọn họ căn bản không có phát hiện.
– Chủ quan.
Diêm Quý Như nói nhỏ.
Hắn cho rằng mình không có phát hiện người kia vì dồn toàn bộ tâm tư vào trên thân Bách Lý Nghiên, từ đó xem nhẹ xung quanh.
– Mẹ kiếp!
Người rớt từ trên cây rơi xuống bụi cỏ đứng lên, xoa xoa đầu, hùng hùng hổ hổ quát:
– Tên hỗn đản nào quấy rầy mộng đẹp của lão tử!
Diêm Quý Như nhất thời nhíu mày, ánh mắt hiện ra một tia sát ý.
Bách Lý Nghiên và Bách Lý Bá thì tràn đầy kinh ngạc, bởi vì người kia chính là Bách Lý Phi Dương phân biệt lúc trước!
Không đúng.
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Bách Lý Nghiên thật sâu nhớ kỹ, mình và Từ thúc rời đi trước, lại phi nước đại ba canh giờ, coi như ngẫu nhiên gặp cũng không có khả năng ngẫu nhiên gặp nhau ở chỗ này nha.
“A?”
Vân Phi Dương vò đầu nhìn thấy Bách Lý Nghiên, nhếch miệng cười nói:
– Chúng ta vẫn rất có duyên, nhanh như vậy đã gặp mặt.
Nói rồi quét một vòng võ giả Diêm gia, nói:
– Hình như cô nương đang gặp phiền phức.
– Tiên sinh.
Bách Lý Nghiên vội nói:
– Nơi này không việc của ngươi, mau rời đi.
– Vậy không được.
Vân Phi Dương nói:
– Sắc mặt cô nương lại thay đổi, nhất định bệnh cũ tái phát, thân là y sư, sao ta có thể rời đi.
” “
Bách Lý Nghiên im lặng.
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra, bọn người Diêm gia cũng không phải người lương thiện, lưu tại nơi này cũng chỉ bồi mình cùng chết thôi.
“Hưu!”
Đột nhiên, một trận gió thổi tới.
Chẳng biết lúc nào, Vân Phi Dương đã đứng trước mặt mình.
– Ngươi…
Bách Lý Nghiên trừng mắt.
Diêm Quý Như nơi xa cũng chấn kinh.
Hai người đều là Chuẩn Tiên trung kỳ, căn bản không thấy rõ tên kia di chuyển như thế nào.
– Cô nương.
Vân Phi Dương đứng trước người Bách Lý Nghiên, nghiêm túc nói:
– Thực không dám giấu, ta không chỉ lấy tiền tài của người, chữa bệnh cho người, còn lấy tiền tài của người, tiêu tai cho người.