Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1547
Chương: Tàn Khốc
Đột nhiên xuất hiện năm võ giả ngoài sơn động, dẫn đầu có tu vi cao nhất, cảnh giới đã đạt đến Chuẩn Tiên sơ kỳ, bốn người khác Bán Tiên đại viên mãn đỉnh phong.
Những người này là tán tu thành trì phụ cận, ngày thường bế quan tu hành, đến dã ngoại liệp sát hung thú kiếm tinh hạch.
Lúc trước, Vân Phi Dương oanh sát một đầu Hổ Sư Thú, động tĩnh quá lớn, năm người đứng xa xa nghe được, khi bọn hắn đuổi tới hiện trường, phát hiện một đầu hung thú Chuẩn Tiên sơ kỳ thì một đường đuổi tới.
– Gia hỏa bên trong.
Chuẩn Tiên cầm đầu tên Thôi Vượng, lạnh lùng nói:
– Lăn ra đây!
Bốn người khác vây quanh động khẩu, hiển nhiên sợ người trong động chạy.
Đạp.
Vân Phi Dương đi tới, nói:
– Có chuyện gì?
Rời thôn trang, hắn thay hình đổi dạng, hiện tại bộ dáng của hắn tuy suất khí vô cùng nhưng đã không còn là Vân Phi Dương.
Thời khắc vận chuyển Nghịch Thiên Quyết áp chế cảnh giới.
Mới đến, điệu thấp, điệu thấp.
Phát giác được khí tức người này cũng là Chuẩn Tiên sơ kỳ, không kém mình bao nhiêu, Thôi Vượng nhất thời yên tâm nói:
– Lúc trước đầu Hổ Sư Thú kia do ngươi giết?
– Không sai.
Vân Phi Dương gật đầu.
Thôi Vượng cười nhạt một tiếng, nói:
– Giao tinh hạch ra.
– Giao ra?
Vân Phi Dương có chút kinh ngạc nói:
– Đồ vật của ta, sao lại giao ra?
Mọi người sụp đổ.
Tên này có phải bị ngốc hay không.
Chẳng lẽ không nhìn ra chúng ta đang ăn cướp.
Thôi Vượng cười lạnh nói:
– Tiểu tử, ngươi có thể không giao, nhưng phải trả giá lớn, đó chính là tử vong.
Vân Phi Dương nghe vậy, cả kinh nói:
– Các ngươi là cường đạo?
– Cường đạo?
– Ha ha ha!
Mọi người nhất thời cười ha hả, giống như nghe được chuyện phi thường buồn cười.
Thôi Vượng thu hồi tiếng cười, lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, tại Chân Vũ Thần Vực, không có cường đạo cũng không có thổ phỉ, chỉ cần ngươi có đầy đủ thực lực, yêu cầu này nọ là việc rất bình thường!
– Tàn khốc như thế?
Vân Phi Dương nói nhỏ.
Mọi người lần nữa sụp đổ.
Chẳng lẽ kẻ này là người rừng, cả quy tắc cơ bản nhất cũng không hiểu?
ể ố- Tiểu tử, đừng giả vờ ngốc.
Thôi Vượng không nhịn được nói:
– Hiện đưa cho ngươi hai lựa chọn, giao ra tinh hạch xéo đi, hoặc chúng ta động thủ, mệnh ngươi tang tại hoang dã.
– Không có lựa chọn khác sao?
Vân Phi Dương nói.
– Tiểu tử.
Một võ giả lạnh lùng nói:
– Thôi lão đại cho ngươi cơ hội sống sót, đừng loi nhoi, nhanh làm ra lựa chọn, nếu không ngươi sẽ chết.
– Ta suy nghĩ một chút.
Vân Phi Dương nâng cằm, trầm tư một lát nói:
– Ta cảm thấy còn có lựa chọn thứ ba, chính là…
Xoát!
Hắn đột nhiên xuất hiện trước người Thôi Vượng, một tay nhô ra, đặt trên cổ hắn, mục quang lãnh lệ nói:
– Giao ra đồ vật, đáng tiền ta tha cho các ngươi khỏi chết!
Cử động, tốc độ như ánh sáng.
Khi Vân Phi Dương trực tiếp chộp vào cổ, lực lượng cường đại phóng thích, Thôi Vượng mới hồi phục tinh thần, ánh mắt hiện ra hãi nhiên.
Bốn võ giả bên cạnh mắt trợn tròn.
Bọn họ hoàn toàn không thấy Vân Phi Dương động, cứ như vậy đã đứng bên người Thôi lão đại, khống chế hắn.
– Ngươi không phải Chuẩn Tiên sơ kỳ!
Thôi Vượng hoảng sợ không thôi.
Hiển nhiên, Vân Phi Dương bạo phát khí tức mạnh hơn hắn.
Sắc mặt bốn người kinh biến.
– Thừa dịp tâm tình ta hiện tại không tệ, nhanh giao đồ vật có giá trị, nếu không ta sẽ để ngươi sống không bằng chết.
Vân Phi Dương âm u, linh hồn lực cường đại bao phủ Thôi Vượng, để hắn nhất thời uy thống khổ.
– Đừng đừng…
Thôi Vượng sợ hãi, hắn vội vàng nói:
– Ta giao… ta giao!
Nói rồi lấy không gian giới chỉ ra, đồng thời vô cùng phối hợp xóa cấm chế bên trong.
– Còn các ngươi.
Vân Phi Dương quét mắt một vòng.
Thôi Vượng cả giận nói:
– Mẹ kiếp, còn không lấy ra cho vị tiểu hữu này!
Bốn người tuy không muốn nhưng vẫn ném không gian giới chỉ qua.
Vân Phi Dương phân hóa linh hồn, dung nhập vào năm chiếc nhẫn, cũng chỉ là vét không ít tinh hạch, không có đồ vật gì quá đáng tiền.
– Uy.
Hắn cau mày một cái, nói:
– Sao trong giới chỉ của ngươi không có Tiên Thạch?
Tiên Thạch?
Thôi Vượng nhất thời nghĩ đến, lúc này co giật khóe miệng nói:
– Tiểu hữu, Tiên thạch cực kỳ trân quý, ta là tán tu, sao có thể có được.
Trước kia hắn có.
Bất quá đã sớm cầm đổi lấy quyền cư ngụ trong thành trì.
Vân Phi Dương thả Thôi Vượng ra, lạnh lùng nói:
– Cút.
Xoát!
Thôi Vượng nhanh như chớp chạy trốn, bốn võ giả cũng chạy theo mất dạng.
Bị phản ăn cướp.
Ngày hôm nay thực xui xẻo.
Trong không gian giới chỉ Thôi Vượng và bốn võ giả mặc dù không có Tiên thạch, nhưng có hơn một trăm khỏa tinh hạch, Chuẩn Tiên sơ kỳ có mười khỏa, coi như có chút ít thu hoạch.
Vân Phi Dương cất vào tạo hoá giới chỉ tính toán sưu tập đủ nhiều sẽ thu Đạo Ý.
Đối với hắn mà nói, đã không có Tiên thạch, như vậy chỉ có thể dựa vào tinh hạch.
Chân Vũ Thần Vực, nguyên lai không có cường đạo cùng thổ phỉ, chỉ cần có thực lực thì có thể tùy ý vọng động.
Khóe miệng Vân Phi Dương mỉm cười.
Làm một người thường xuyên ăn cướp, vơ vét không gian Giới Chỉ, hắn thích vô cùng loại quy tắc, loại phương thức này.
Từ Thôn trang đến thành trì, chí ít mấy vạn dặm đường.
Ở giữa cũng có rất nhiều sơn lâm rậm rạp, bên trong có hàng vạn hung thú.
Vân Phi Dương một đường đi tới, gặp thú thì giết, mấy ngày kế tiếp, hung thú chết trong tay hắn hơn ngàn con.
Riêng Chuẩn Tiên sơ kỳ đã nhiều đến 100 khỏa Tinh thạch.
Vân Phi Dương tìm một sơn động vắng vẻ, dung nhập vào tạo hóa giới chỉ, bắt đầu hấp thu.
Vẻn vẹn một ngày thời gian, toàn bộ hơn trăm khỏa tinh hạch Chuẩn Tiên Cấp đã bị hấp thu, Đạo Ý thu lại được cũng chỉ có một phần mười Tiên thạch.
Xem ra, ít nhất phải hấp thu 1000 khỏa tinh hạch Chuẩn Tiên sơ kỳ mới có thể có thể so với một khỏa Tiên thạch.
Vân Phi Dương nỉ non.
Bành!
Bành!
Đột nhiên, bên ngoài sơn động truyền đến tiếng nổ vang.
– Có người ẩu đả?
Vân Phi Dương đi ra sơn động, bước theo thanh âm.
Rất nhanh nhìn thấy hơn mười võ giả bên cạnh một dòng suối nhỏ đang vây công một lão giả tuổi chừng thất tuần.
Nhiều người khi dễ một người như vậy, thật không biết xấu hổ.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Hắn cũng không có tính toán xuất thủ, dù sao Chân Vũ Thần Vực rất tàn khốc, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, thực có chút buồn cười.
Đương nhiên.
Nếu như lão đầu là một nữ nhân xinh đẹp, Vân Đại Tiện Thần có thể sẽ xuất thủ