Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1545
Chương: Mới Vào Chân Vũ Thần Vực
Chân Vũ Thần Vực là thế giới phi thường to lớn, phi thường bao la, sinh ra khi nào, qua bao nhiêu năm tháng, không ai nói rõ ràng.
Tại mảnh đất thần kỳ này hiện ra vô số thiên tài kinh diễm tuyệt luân, viết từng đoạn truyền kỳ bất hủ.
Sau đó, chẳng biết lúc nào, Chân Vũ Thần Vực dần dần hình thành một hệ thống hoàn toàn mới.
Tiên Đế vi tôn.
Tiên Vương làm thần.
Tiên nhân làm tướng.
ấ ế ố ẩ ấMặt đất chia làm chín khu vực, phân biệt do cửu đại Tiên Đế chưởng khống, nhân khẩu hơn ức, có đại vị Tiên Vương tọa trấn.
Một thành trì phổ thông, lại có tiểu vị Tiên Vương tọa trấn, chưởng quản hết thảy sự việc.
Dưới tình huống bình thường, võ giả phi thăng không được Tiên Tông chọn trúng, đều sẽ được an trí trong trấn, bắt đầu tu hành từ tầng dưới chót.
Mà cường giả chưởng quản trấn phần lớn đều là Tiên nhân, còn về Chuẩn Tiên, mặc dù không thể khắp nơi đều được như phàm nhân nhưng cũng không có địa vị gì quá lớn.
Từ trấn tiến vào thành, đầu tiên phải được tán thành, dù có đầy đủ Tiên thạch, mua bất động sản, chỉ có thể ở tạm, không thể sinh tồn lâu dài.
Trấn và nội thành thành trì có thiên địa thuộc tính và Đạo Ý cực mạnh, tu luyện ở đây có thể nói làm ít công to.
Đương nhiên.
Muốn đạt được quyền cư ngụ vĩnh cửu.
Đừng nói thành trì, dù một thôn trấn phổ phổ thông thông cũng cần phải thanh toán năm viên Tiên thạch.
Số lượng này dù Chuẩn Tiên Bắc Môn gia, Nam Môn gia cũng phi thường khó khăn.
Cho nên đại đa số võ giả phi thăng Chân Vũ Thần Vực đều chọn ở dã ngoại, thừa nhận vận mệnh tùy thời bị Tiên thú công kích vẫn lạc.
Đương nhiên.
Người phi thăng được Tiên Tông chọn trúng thì hạnh phúc hơn nhiều.
Một ngày.
Khí trời sáng sủa, ngàn dặm không mây.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn truyền lại trong thiên địa.
Cũng may không gian bích lũy Chân Vũ Thần Vực cực kỳ cứng rắn, nơi đây lại là hoang sơn dã lĩnh, thanh âm chỉ truyền ra hơn mười dặm cũng không có kinh động võ giả nơi xa.
Tạch tạch tạch ——
Tiếng vang kết thúc, không gian vỡ vụn một khe, chợt nhìn thấy một thân ảnh bay ra ngoài, có chút chật vật rơi trên mặt đất.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện người mới dùng bốn chân tiếp đất thế mà là Vân Phi Dương!
– Mẹ.
Vân Đại Tiện Thần lật người, mặt mày xám xịt nói:
– Không nghĩ tới cái khảo nghiệm kia sẽ phiền toái như vậy.
Dưới Giới, hắn lấy một kiếm chém nát Tiên Môn, bước vào bên trong bắt đầu khảo nghiệm, mặc dù cuối cùng thông qua, nhưng cũng hao phí không ít tâm thần.
Quá trình khảo nghiệm không viết, mọi người tự nghĩ.
Xoát!
Vân Phi Dương đứng lên, quét mắt một vòng, khóe miệng xuất hiện mỉm cười:
– Vân Phi Dương ta đến, Tiên Vương Tiên Đế chờ run rẩy đi.
Lần này thân thể và linh hồn tiến vào Chân Vũ Thần Vực, tuy cảm nhận được trọng lực cường đại nhưng vẫn rất nhanh thích ứng.
Xoát!
Vân Đại Tiện Thần nhảy một chút, kết quả phát hiện, mình không thể phi hành, sau đó lẩm bẩm.
– Xem ra, phải cần thích ứng một đoạn thời gian.
Hưu!
Đột nhiên, bên tai truyền đến âm thanh xé gió, một mũi tên bắn đến, ẩn chứa lực lượng cực mạnh.
– Không phải chứ? Lại tới?
Năm đó tại Vạn Thế đại lục, Vân Đại Tiện Thần vừa chui từ dưới đất lên, từng bị Mục Oanh bắn một tiễn, bây giờ đi vào Chân Vũ Thần Vực, lại có lợi tiễn bay tới.
Xoát!
Bước chân Vân Phi Dương nhanh nhẹn, tuỳ tiện tránh ra, đồng thời hai ngón tay kẹp lấy mũi tên, tiêu sái cười nói:
– Hiện tại ta, cũng không phải ta năm đó.
Chui từ dưới đất lên, Thần Cách vỡ vụn, thân thể yếu dễ đổ.
Bây giờ Vân Đại Tiện Thần là Chuẩn Tiên trung kỳ, tuy trong Tiên Nhân, Tiên Vương không tính là gì, nhưng dầu gì cũng có chút năng lực.
– A?
Trong bụi cỏ, một thiếu niên thân thể suy nhược nhảy ra, kinh ngạc nói:
– Ngươi vậy mà tiếp được tiễn của ta!
– Thật kỳ quái sao?
Vân Phi Dương nói.
Thiếu niên kia nói:
– Xem ra, ngươi vừa phi thăng Chân Vũ Thần Vực có chút năng lực.
– Tuy nhiên…
Hắn đột nhiên cười xấu một tiếng, nói:
– Tiếp được tiễn, sẽ chỉ làm ngươi càng không may.
Vân Phi Dương khẽ giật mình, chợt cảm giác ngón tay truyền đến đau nhức, da thịt dần dần biến thành màu đen, khuếch tán ra ngoại giới.
Không tốt!
Mũi tên có độc
Phù phù.
Vân Phi Dương nói còn chưa dứt lời đã ngã quỵ.
Thiếu niên mắt trợn tròn.
Hắn nâng cằm nói:
– Độc này chỉ để da thịt võ giả ngứa, sẽ không gây ra hôn mê.
Tính toán.
Thiếu niên đi tới, nâng Vân Phi Dương lên, nói:
– Mang về thôn làng lại nói.
Nói rồi thả người nhảy một cái đi vào núi rừng.
Rất nhanh, hắn đi vào một thôn xóm nhỏ ẩn trong sơn cốc, la lớn:
– Mau đến xem, ta bắt được một người phi thăng!
– Người phi thăng?
Thôn dân đang bận rộn nghe vậy, đầu tiên khẽ giật mình, lúc này bốn phía nghị luận.
– Đây là người phi thăng?
– Không thể nào.
– Nếu thật là, có thể bị Tiểu Việt bắt đến, vậy thì thật không may a.
– Uy uy!
Thiếu niên Tiểu Việt kia tức giận nói:
– Ngươi nói, ta rất yếu sao?
– Rất yếu.
Người trong thôn trăm miệng một lời.
Trừ Tiểu Việt ngũ phẩm Bán Tiên ra, phần lớn đều là cửu phẩm thậm chí Bán Tiên đại viên mãn.
– Không không.
Người kia trêu ghẹo nói:
– Tiểu Việt là đại nhân vật nhất định phải trở thành Tiên Đế, làm sao lại yếu.
– Ha ha ha.
Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Tiểu Việt là người địa phương Chân Vũ Thần Vực, hắn tiếp xúc võ đạo, một mực thường nói ta muốn trở thành Tiên Đế.
Đến mức, người trong thôn mỗi lần đều thích cầm câu nói này đùa hắn.
– Hừ!
Tiểu Việt nói:
– Ta biết, các ngươi đang chê cười ta nhưng ta không tức giận, bởi vì tương lai ta sẽ trở thành Tiên Đế, tự sẽ có khí lượng Tiên Đế không chấp nhặt cùng bọn phàm phu tục tử như các ngươi.
Mọi người lắc đầu.
– Khụ khụ.
Nhưng vào lúc này, lão giả thôn trưởng trong thôn tuổi tác khá lớn chầm chậm đi tới.
Các thôn dân tránh đường.- Lão thôn trưởng, mau nhìn!
Tiểu Việt chỉ Vân Phi Dương, nói:
– Ta bắt được một người phi thăng!
Lão thôn trưởng đi tới, nói:
– Ngươi xác định hắn là người phi thăng?
– Xác định!
Tiểu Việt nói:
– Lúc ấy âm thanh chấn thiên, không gian vỡ vụn giống như đúc ghi chép dị tượng.
Lão thôn trưởng lắc đầu, nói:
– Người bình thường phi thăng Chân Vũ Thần Vực, cảnh giới hẳn là Chuẩn Tiên, loại võ giả cấp bậc này, thường thường sẽ được đại thế lực đào đi, làm sao có thể xuất hiện tại địa phương nhỏ như chúng ta.
– Thôn trưởng, theo ta thấy, Tiểu Việt nhất định hoa mắt, bắt thôn dân thôn bên cạnh.
Có người cười nói.
Lão thôn trưởng lắc đầu, sau đó ngồi xuống, lật Vân Phi Dương qua, tính toán giải độc.
Nhưng khi hắn thấy rõ tướng mạo, lại thần sắc ngốc trệ, tiếp theo tâm thần đại chấn.
– Hắn là…
Thôn trưởng kinh hãi nói:
– Vân…Vân Phi Dương!
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
Thôn dân và Tiểu Việt trợn mắt hốc mồm, thậm chí cho rằng mình nghe lầm!
Hưu!
Vân Phi Dương giả hôn mê nhảy dựng lên, nói:
– Không nghĩ tới tại rừng sâu núi thẳm, sẽ có người nhận biết ta, hết sức vinh hạnh, hết sức vinh hạnh.