Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1511
Chương: Đây Là Lễ Hỏi Của Ta
———————
Rất nhiều thế gia công tử hâm mộ Thu Y Thủy, khẳng định có người động tâm tư, tỉ như trực tiếp bắt đi.
Đại biểu lớn nhất chính là Kim Hạo Hãn, con thành chủ Thánh Dương thành.
Hắn đầu tiên phong độ nhẹ nhàng đến sân vườn, thấy tướng mạo Thu Y Thủy, sau đó bắt đầu kế hoạch trộm.
Làm thiếu chủ thành trì cường đại nhất đại lục, Kim Hạo Hãn nổi danh là công tử bột, mà cha của hắn cũng là cường giả số một số hai đại lục.
Vẻn vẹn một ngày.
Kim Hạo Hãn đã dẫn nhân mã đi tới thành trì hạ cấp này.
Tôn thành chủ của tòa thành này vừa thấy con thành chủ Thánh Dương thành đến, lập tức hấp tấp tới gặp.
Khi biết, Kim công tử nhìn trúng nữ tử ba năm trước đây đột nhiên đi vào nội thành, lúc này mừng rỡ không thôi.
Nếu như mình biểu hiện tích cực, đưa nữ nhân kia cho Kim công tử, nhờ vào đó có chút quan hệ cùng Kim thành chủ, tương lai có thể thăng chức rất nhanh.
Có thể thăng chức nhanh hay không, khó mà nói.
Nhưng có thể khẳng định, hắn và Kim công tử đang bước về phía con đường tìm đường chết.
Không nói Vân Phi Dương, nói Thu Y Thủy thôi, mặc dù chủ tu đan đạo nhưng cảnh giới cũng đã đạt đến Thiên Tôn, tuyệt đối là tồn tại kinh khủng dưới đại lục.
Bành!
Tiểu viện thanh nhã truyền đến tiếng vang.
Một võ giả khôi ngô đá văng cửa sân, Thu Y Thủy ngồi ngay ngắn trước bàn đá nghiên cứu đan đạo khẽ nhíu mày.
Vân Phi Dương Dưới mái hiên nhếch miệng ngốc cười khúc khích.
– Hỗn đản!
Một chân Kim Hạo Hãn đá thủ hạ mình, quát:
– Đây là nhà Thu cô nương, đừng thô lỗ như thế.
– Hiểu rõ, hiểu rõ.
Thủ hạ lúc này cúi đầu lui ra.
Kim Hạo Hãn đi tới, phong độ nhẹ nhàng chắp tay nói:
– Thu cô nương, chúng ta lại gặp.
Thu Y Thủy cau mi, lạnh mặt nói:
– Kim công tử, ngươi hôm nay mang nhiều người tới đây có chuyện gì?
Ba.
Kim Hạo Hãn búng tay.
Xoát! Xoát!
Người sau lưng nhất thời đi tới, thả từng cái rương nặng nề để xuống đất, lần lượt mở ra, lộ ra ánh vàng rực rỡ.
Hiển nhiên, trong rương để đều là kim ngân tế nhuyễn, có thể nói giá trị không nhỏ.
– Trời.
Thành chủ theo phía sau khiếp sợ không thôi.
Nhưng Thu Y Thủy thờ ơ, dù sao lấy cảnh giới và thân phận của nàng, hoàn toàn không để kim ngân thế tục trong lòng.
– Thu cô nương.
Kim Hạo Hãn cười nói:
– Đây là lễ hỏi.
– Lễ hỏi?
Sắc mặt Thu Y Thủy phát lạnh.
Lúc này, thành chủ đi tới, nói:
– Kim công tử tướng mạo anh tuấn uy vũ, Thu cô nương đẹp như tiên nữ, bản thành chủ vào hôm nay mai mối cho hai người các ngươi, nếu có thể kết xuống bách niên hảo hợp, tất sẽ trở thành thiên cổ giai thoại.
– Làm phiền Tôn thành chủ.
Kim Hạo Hãn cười nói.
Hai người diễn không tệ.
Sắc mặt Thu Y Thủy ngày càng lạnh, nàng chỉ từng rương kim ngân, sau đó lại chỉ ngoài cửa, âm thanh lạnh lùng nói:
– Cầm đồ của ngươi cút ra ngoài.
Kim Hạo Hãn khẽ giật mình, nói:
– Thu cô nương cự tuyệt tiểu sinh?
Tôn thành chủ trầm giọng nói:
– Thu cô nương, phụ thân Kim công tử là thành chủ Thánh Dương thành, thành trì mạnh nhất đại lục, mà hắn cũng là tuổi trẻ tuấn kiệt số một số hai đương đại.
Khụ khụ.
Kim Hạo Hãn ưỡn ngực, vung tay lên, mở quạt giấy nhẹ nhàng huy động, một cỗ ngạo nghễ tán phát ra.
– Tuổi trẻ tuấn kiệt số một số hai?
Thu Y Thủy hữu ý vô ý nhìn Vân Phi Dương ngồi ở phía sau ngốc cười khúc khích, nói nhỏ.
– Ở trước mặt hắn cũng là phế vật.
Lời này nếu như truyền đến trong tai cường giả vạn giới, tuyệt đối có hơn vạn cái tán thành, dù sao Vân Phi Dương trong mắt bọn hắn, tuyệt đối là người mạnh nhất thế hệ trẻ.
Xác thực mà nói, hiện tại Vân Phi Dương không thể gọi là tuấn kiệt, đã có thể bình khởi bình tọa cùng Giới Chủ các giới.
Thu Y Thủy nói thật lòng nhưng Kim Hạo Hãn nghe được lại phẫn nộ, dù sao nữ nhân này lại cầm một lão đầu điên so với mình.
– Lão gia hỏa.
Hắn nhìn về phía Vân Phi Dương, mục quang lãnh lệ nói:
– Tuổi tác đã lớn như vậy, già mà không kính câu dẫn cô nương trẻ tuổi.
– Kim công tử.
Tôn thành chủ nghiêng tai nói:
– Lão nhân này là người điên.
– Người điên?
Kim Hạo Hãn giận.
Cầm một người điên so với mình, quả thật không thể tiếp nhận.
Cho nên quát lạnh:
– Người tới, đánh lão đầu này một trận.
– Dạ!
Hai võ giả cường tráng đi tới.
Nhưng còn chưa có tới gần Vân Phi Dương đã cảm giác một trận gió lạnh thổi tới.
Xoát! Xoát!
Hai người nhất thời bị quét bay ra tòa viện, Thu Y Thủy thu hồi ngọc thủ, lạnh lùng nói:
– Nếu thật sự không lăn, đừng ta không khách khí.
Chung quy là nữ nhân, tính cách lại ôn nhu.
Nếu như đổi lại Vân Phi Dương lúc thanh tỉnh, khẳng định một lời không hợp thì tra tấn, tra tấn đến bọn họ kêu cha gọi mẹ.
– Ách?
Nhìn thấy hai Vũ Vương mình mang theo bị quét bay ra ngoài, Kim Hạo Hãn nhất thời kinh ngạc.
– Thực lực Thu cô nương không kém.
Tôn thành chủ cũng cả kinh, không nghĩ tới nữ lưu này mạnh vậy.- Thú vị, thú vị.
Kim Hạo Hãn cười rộ lên.
Tên này chưa ý thức được, giờ phút này mình vẫn cất bước trên cong đường chết.
– Không đi sao?
Ánh mắt Thu Y Thủy lấp lóe lạnh lùng, trong lòng dâng lên lửa giận.
Kim Hạo Hãn thu hồi quạt giấy, phiêu nhiên đi tới, nói:
– Ta đến lĩnh giáo võ nghệ Thu cô nương.
Khi nói chuyện, phóng ra một bước, bóng người giao thoa, để Tôn thành chủ kinh thán không thôi.
Nhưng trong nháy mắt, Kim Hạo Hãn tới gần, Vân Phi Dương ngồi ngây ngốc ở phía sau, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, gọn gàng quất một bàn tay tới.
Bành ——
Bạo hưởng truyền đến, Kim công tử hoa lệ bay ra ngoài, má phải sưng to té xuống đất.
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
Cả Thu Y Thủy cũng mộng.
Hắn không phải điên sao? Vì sao đột nhiên sẽ động thủ? Chẳng lẽ tư duy đã thanh tỉnh?
Vân Phi Dương đứng bên người Thu Y Thủy, biểu hiện trên mặt vẫn có chút điên, nhưng lại bộc lộ ra tức giận nhàn nhạt, nói:
– Ai cũng đừng hòng khi dễ Y Thủy.
Hắn điên, nhưng ba năm ở chung cũng nhớ kỹ nữ nhân này, thấy được nàng tức giận, tâm tình cũng bị điều động.
Thu Y Thủy ở phía sau nghe được câu nói kia, trong lòng dâng lên vô hạn ấm áp.
– Đáng giận!
Một thủ hạ cả giận nói:
– Dám đánh thiếu gia nhà ta, mọi người cùng nhau xông lên, tháo lão đầu điên này thành tám khối!
Xoát! Xoát!
Mọi người đồng loạt ra tay, ngưng tụ Linh lực đánh phía Vân Phi Dương.
Nhưng nếu như bọn họ biết, lão đầu nhìn như điên này có cảnh giới Bán Tiên đại viên mãn, chỉ sợ sẽ hoảng sợ đến chết.
Bành! Bành! Bành!
Trong đình viện truyền đến âm thanh quyền cước, toàn bộ thủ hạ Kim công tử bị Vân Phi Dương đánh bay ra ngoài, bọn họ từng người ôm bụng, lúc này nâng thiếu chủ thụ thương chật vật rời đi.
Tôn thành chủ cũng biến mất, đồng thời chấn kinh, điên lão đầu và nữ nhân kia nguyên lai là cao nhân thâm tàng bất lộ!
Mọi người lui tán, kim ngân tài bảo vẫn ở đó.
Vân Phi Dương thu hồi quyền đầu, đứng trước mặt rương lớn, nhếch miệng cười nói:
– Y Thủy, đây là lễ hỏi của ta.
– A?
Thu Y Thủy ngây người tại chỗ.