Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1467
Chương: Con Vân Phi Dương, Vân Vô Ưu
Ngày thứ ba, đại hôn kết thúc, ruy băng trên tường thành được tháo ra, hết thảy khôi phục như lúc ban đầu.
Vân Phi Dương còn trì hoãn sự việc khởi xướng quyết chiến vô hạn, an tâm bồi tiếp Lâm Chỉ Khê.
Trước khi cử hành hôn lễ, hắn nghĩ, muốn cưới tất cả nữ nhân mình hay không, nhưng sau cùng bị bọn người Lương Âm ăn ý cự tuyệt.
Vân Phi Dương biết, những nữ nhân này không muốn đoạt danh tiếng của Lâm Chỉ Khê, cố ý cưới sau.
Các nàng có thể hiểu lòng người như thế, khiến Vân Đại Tiện Thần cảm thấy may mắn, cũng rất hạnh phúc.
Xoát!
Hôm sau, trên cổng thành Phi Dương Thành, treo miễn chiến thẻ bài.
Đây là Miễn Chiến Bài, hai quân giao chiến, một khi có một phương treo lên liền tuyên bố ngưng chiến, tạm thời không đánh.
Vân Phi Dương vừa mới đại hôn, treo lên Miễn Chiến Bài, võ giả chư Giới hiểu.
Thần Ẩn đế quốc cũng rất phối hợp, sau đó một đoạn thời gian, không có lựa chọn tấn công.
Không phải không muốn, mà lúc trước, quân tinh nhuệ thương vong thảm trọng, dù Phi Dương Thành không treo Miễn Chiến Bài, bọn họ cũng không có khả năng tùy tiện khai chiến.
Vân Phi Dương toàn tâm toàn ý chiếu cố Lâm Chỉ Khê, chờ đợi hài tử sinh ra, Thần Ẩn đế quốc thì nắm chặt điều động quân giới, điều động càng nhiều quân tinh nhuệ.
Như thế.
Vực ngoại chiến trường tiến vào giai đoạn ngưng chiến.
Mà rất nhiều võ giả đã không thèm để ý lưỡng giới có giao chiến hay không, mà vẫn đang nghị luận về hôn lễ phô trương cực lớn kia.
Phi Dương giới.
Vân Phi Dương cố ý gia tốc thời gian khu vực Phủ thành chủ bằng ngoại giới, làm như vậy nguyên nhân là vì, thai nhi ở trong thời gian gia độ quá nhanh, sẽ sinh ra ảnh hưởng.
Thực ra, trong Phi Dương Giới, trừ khu vực tu luyện đặc thù có thời gian gia tốc, đại đa số thành trì đều có vận tốc bình thường.
Rất nhiều võ giả muốn nâng cao cảnh giới, có thể lựa chọn tiến vào khu vực thời gian gia tốc, trọng lực gấp bội tiến hành tu luyện, phàm nhân không hứng thú võ đạo, có thể sinh hoạt như thường lệ, không bị thời gian gia tốc ảnh hưởng.
– Nàng làm gì?
– Uống nước.
– Ta tới, nàng cứ nghỉ ngơi.
Vân Phi Dương rót nước, làm mọi việc thuộc trách nhiệm phu quân.
Lâm Chỉ Khê im lặng.
Tuy mình có thai nhưng dù sao cũng là võ giả, hoàn toàn có thể tự mình làm loại chuyện này.
Vân Phi Dương đối với Lâm Chỉ Khê, có thể nói che chở có thừa, vô luận làm chuyện gì, đều ở phía sau.
Bảy tháng sau.
Bụng Lâm Chỉ Khê to ra, khoảng cách hài tử xuất sinh sắp tới, trong khoảng thời gian này, Vân Phi Dương thì trắng đêm không ngủ, cẩn thận hầu hạ.
Đồng thời cách một đoạn thời gian, tiên niệm sẽ dung nhập, quan sát cử động của thai nhi, mỗi lần nhìn thấy tiểu gia hỏa đang đá chân quơ tay lung tung thì cười không ngậm miệng được.
Một ngày này.
Đang tản bộ trong hậu hoa viên, Lâm Chỉ Khê đột nhiên nhíu mày, ôm bụng nói.
– Đau
– A?
– Muốn sinh…
Vân Phi Dương nhất thời ngây ngốc.
Một ngày này, hắn tưởng tượng qua rất nhiều lần, nhưng khi phát sinh, nhất thời quay cuồng.
– Dìu ta trở về…
Lâm Chỉ Khê nhíu chặt mi, cái trán xuất đỗ mồ hôi.
Sinh mệnh được sinh ra chính là sự việc của thiên địa, dù Lâm Chỉ Khê đã đạt đến Bán Tiên cũng vô pháp triệt thần tiêu thống khổ lúc sinh nở.
– Tốt tốt…
Vân Phi Dương có chút luống cuống tay chân.
Cũng không lâu lắm.
Phủ thành chủ nhất thời náo nhiệt, hơn mười bà mụ càng không ngừng ra vào phòng.
Tính cách Lâm Chỉ Khê băng lãnh, dù thừa nhận thống khổ lúc sinh nở nhưng cũng chỉ gắt gao nắm chặt chăn, lặng yên không rên.
Đây là thời khắc vĩ đại nhất trong một đời nữ nhân, các nàng trải qua thống khổ nam nhân chưa từng tiếp nhận, đổi lấy tiểu sinh mệnh sinh ra.
Vân Phi Dương bên ngoài đình viện, tiên niệm kéo dài, nhìn Lâm Chỉ Khê thống khổ, tâm nhói đau.
Lúc trước hắn hỏi kinh nghiệm Đậu Tất và Hạng Cô, biết quá trình nữ nhân sinh con rất thống khổ, nhưng không nghĩ tới sẽ thống khổ như vậy.
– Vân phu nhân, dùng lực chút.
– Nhanh, lại dùng thêm chút sức!
Mấy bà mụ trong phòng đầu đầy mồ hôi nói, đỡ đẻ cho phu nhân Vân thành chủ, để các nàng áp lực gấp bội.
Nhưng Lâm Chỉ Khê sớm đã kiệt sức.
– Không tốt, đầu hài tử đã bị kẹp lại.
Bà mụ cả kinh hô.
– Vân phu nhân, dùng lực!
Lâm Chỉ Khê Vốn đã kiệt sức, nghe được lời này, trong lòng kinh hãi, lực lượng tiềm ẩn nhất thời bạo phát.
– Oa
Phủ thành chủ truyền đến tiếng trẻ sơ sinh khóc.
Vân Phi Dương nghe được tiếng khóc, tiên niệm dò xét thấy Lâm Chỉ Khê chỉ suy yếu cũng không lo ngại, nhất thời trầm tĩnh lại.
– Sinh rồi.
– Ta làm cha rồi!
– A ha ha ha Hàaa…!
Vân Phi Dương ngửa đầu cười ha hả.
Vân Đại Tiện Thần một mực nỗ lực vì tục mạch Vân gia, vào hôm nay rốt cục có hài tử, làm sao không hưng phấn, làm sao không vui vẻ!
Két.
Cửa bị đẩy ra, một bà mụ ôm hài tử trong tã lót, cười nói.
– Chúc mừng Vân thành chủ, là một tiểu tử mập mạp.
Vân Phi Dương vội vàng nhận lấy, chỉ thấy đưa trẻ mới vừa đến thế giới này, hai mắt khép hờ, bộ dáng rất đáng yêu.
– Phi Dương…
Lâm Chỉ Khê truyền âm nói.
– Để ta xem một chút…
Vân Phi Dương vào nhà, nhẹ nhàng đặt hài tử xuống bên cạnh Lâm Chỉ Khê.
Thân thể Lâm Chỉ Khê suy yếu, sắc mặt tái nhợt, nhìn hài tử của mình hiện ra mỉm cười hiếm thấy, tràn ngập khí tức mẫu tính.
Lâm Chỉ Khê sinh hạ bé trai khiến cho mỗi thành trì Phi Dương giới sôi trào, rất nhiều võ giả và người bình thường tự phát cầu phúc.
Đồng thời cũng kinh động Thái Vũ, hắn lấy vô thượng thần thông xuất hiện ở Phi Dương Giới, đánh giá trẻ sơ sinh này.
– Chậc chậc.
Thái Vũ dò xét một phen, sợ hãi than.
– Tiên Thiên Ngũ Hành thể, cực hàn băng thể, sát nhập cả Kiếm, Ma, Vũ, Quỷ, Tinh, Yêu sáu loại thuộc tính.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
ể ể ắ ểNhi tử có Tiên Thiên Ngũ Hành thể, cực hàn băng thể hắn hiểu, nhưng cũng không nhìn ra sáu loại thuộc tính khác.
– Phi Dương.
Thái Vũ cười nói.
– Đứa nhỏ này mang theo hai loại thể chất, lại kiêm dung sáu loại thuộc tính, quả nhiên là hạt giống tu luyện võ đạo rất tốt.
– Tất nhiên.
Vân Phi Dương ngạo nghễ nói.
– Lão tử hắn không đơn giản, sinh nhi tử khẳng định cũng không đơn giản.
Thái Vũ lắc đầu cười một tiếng, lần nữa đánh giá nam đồng đáng yêu này, nói.
– Tên nghĩ ra chưa?
– Cái này…
Vân Phi Dương lắc đầu nói.
– Chưa.
Trước lúc hài tử không có xuất sinh, hắn thực suy nghĩ rất nhiều, nhưng không có một cái nào hài lòng, một mực xoắn xuýt đến bây giờ.
– Vi sư đặt tên đứa nhỏ này, ngươi thấy có được không?
Thái Vũ cười nói.
– Không tốt a.
Hài tử của mình, mình đặt tên mới có ý nghĩa.
Huống hồ, lão thần côn này vạn nhất đặt cái gì mà Vân Cẩu Đản, Vân Cẩu Tử thì chết.
Thái Vũ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ đám mây lưu động, nói.
– Mây múa theo gió, cả đời phiêu bạt, cả đời không buồn không lo, đứa nhỏ này gọi Vân Vô Ưu đi.
– Vân Vô Ưu…
Vân Phi Dương nỉ non.
– Không sai.
Thái Vũ cười nói.
– Cứ quyết định như vậy, đứa nhỏ này về sau gọi Vân Vô Ưu, cả đời không buồn không lo.
Từ đó, hài tử Vân Phi Dương và Cửu Thiên Thần Nữ được gọi là Vân Vô Ưu, nhưng mà tiểu tử Vô Ưu này về sau lại khó khăn trùng điệp.
Cũng bởi vì tiểu tử này về sau sẽ khiến biết bao nữ hài đau khổ, bao nhiêu cường giả lo sợ giới chỉ của mình bị trộm.
Đến mức mỗi lần gặp rắc rối, Vân Đại Tiện Thần đều phải tiến vào Phi Dương giới, chùi đít cho hắn, nhốt vào phòng tối, tiến hành trao đổi cảm tình cha con cực kỳ tàn ác.