Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1464
Chương: Vân Gia Có Hậu
Trước quyết chiến một ngày.
Lâm Chỉ Khê truyền âm đến, Vân Phi Dương trở về Phi Dương giới.
Khi hắn đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Lâm Chỉ Khê ngồi trước cửa sổ, ngửa đầu nhìn sao trên trời.
Phục dụng Thanh Xuân Vĩnh Trú Quả, tướng mạo nữ nhân này càng lộ vẻ tuyệt mỹ, yên tĩnh như vậy thật giống như Thần Nữ đến từ Cửu Thiên.
Sau khi vào phòng, Vân Phi Dương không khỏi si ngốc nhìn.
– Chàng đến rồi?
Lâm Chỉ Khê phát giác Vân Phi Dương, quay đầu mỉm cười, có thể nói khuynh quốc khuynh quốc.
– Vừa rồi nghĩ gì thế?
Vân Phi Dương đi tới, nhẹ nhàng kéo tay nàng.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Ta đang nghĩ, tuy hay ta đính hôn nhưng cho đến nay cũng chưa thành hôn.
– Ách…
Vân Phi Dương nhất thời cứng ngắc.
Những năm gần đây, hắn một mực chạy đông chạy tây, xác thực quên việc này.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Đối với nam nhân các chàng, thành hôn hay không thành hôn đều không quan trọng, nhưng đối với nữ nhân chúng ta, đây là một danh phận quang minh chính đại.
– Ta hiểu.
Vân Phi Dương đáp.
– Chờ đánh xong trận cuối, hai ta cử hành hôn lễ.
Lâm Chỉ Khê nghiêm túc nhìn hắn.
– Có thể mau hơn không?
– Mau?
Vân Phi Dương có chút rầu rĩ.
– Ngày mai sẽ khai chiến, khó lắm.
Trong thời khắc mấu chốt này, hắn nhất định phải thừa thế xông lên cầm xuống Thiên Hùng Thành, giành lấy thắng lợi.
– Ai.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Cũng không biết, một trận chiến này đánh bao lâu, sợ đến lúc đó không kịp.
Vân Phi Dương cười nói.
– Yên tâm đi, vô luận cuộc chiến này đánh một năm, hay mười năm, vừa kết thúc chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.
– Mười năm?
Lâm Chỉ Khê lườm hắn một cái.
– Đánh xong, hài tử chúng ta đã có thể tu luyện võ đạo rồi.
– Ta chỉ tùy tiện nói một chút, không có khả năng mười…
Nói đến đây, Vân Phi Dương im bặt, trong nháy mắt hóa thành pho tượng, lát sau, hắn run rẩy hỏi.
– Nàng mới vừa nói cái gì?
Tâm cảnh Vân Đại Tiện Thần loạn, dù Nghịch Thiên Quyết thủy chung tự hành vận chuyển cũng khó áp chế.
– Ta nói…
Lâm Chỉ Khê hơi dừng lại, thấp giọng nói.
– Ta mang bầu, đã hai tháng.
Oanh!
Vân Phi Dương như bị sét đánh, cả người ngây ra như phỗng, tin tức này quá lớn, trong lúc nhất thời để hắn khó có thể chịu đựng.
– Uy.
Lâm Chỉ Khê khẻ kêu.
– Chàng không sao chứ?
Vân Phi Dương Lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng bắt mạch Lâm Chỉ Khê, nhất thời cảm nhận được trong kinh mạch có hai nhịp tim, một loại rất mãnh liệt, một loại rất suy yếu.
Tiên niệm lan tràn, một tiểu sinh mệnh trong cơ thể nàng, bởi vì thời gian quá ngắn, chỉ lớn như móng tay, còn chưa thấy nhân thể rõ ràng.
Vân Phi Dương có thể cảm nhận được, tiểu sinh mệnh và mình lộ ra khí tức huyết mạch tương liên.
– Ha ha ha.
– Vân gia ta có hậu!
– Ta sắp làm cha!
Vân Phi Dương không kiêng nể gì cười to, kém chút nhảy dựng lên.
Lâm Chỉ Khê mang bầu để hắn gần như mất trí, dù sao những năm gần đây một mực nỗ lực nối dõi tông đường.
Mấy năm trước, thủy chung không tiến triển, thậm chí từ nỗ lực đổi thành tùy duyên.
– Không được.
Vân Phi Dương tỉnh táo lại, lẩm bẩm.
– Không thể chiến, phải bồi tiếp nàng.
Lúc này, dù sự tình lớn cỡ nào cũng phải kéo về sau.
Nửa tháng trước, Lâm Chỉ Khê đã ý thức được mình mang bầu, nhưng một mực không có nói cho Vân Phi Dương biết, bởi vì đoạn thời gian kia hắn đang chế tạo trọng nỗ.Hai ngày trước, biết được hắn muốn khởi xướng quyết chiến, nên quyết định nói ra.
Đối thủ Vân Phi Dương là Thần Ẩn đế quốc, là Đế Quân Thiên, trận quyết chiến này, tuyệt không dễ thắng.
Nếu như thời gian kéo quá dài, mình và hắn không có danh phận phu thê, hài tử xuất sinh, không phải tương đương với việc không có phụ thân à.
– Vân Phi Dương.
Lâm Chỉ Khê lên tiếng.
– Chàng chiến hay không chiến là việc của Chàng, nhưng ta hi vọng chàng nhanh chóng cho ta một danh phận.
– Không có hài tử, nàng không quan tâm, nhưng bây giờ có, khẳng định quan tâm a.
Vân Phi Dương nói.
– Ngày kia cử hành hôn lễ.
– Đã có con, lúc này không thể lại kéo dài, phải cho nàng một danh phận.
– Ba ngày sau đi.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Vừa lúc ngày lành tháng tốt.
– Được.
Vân Phi Dương đáp ứng.
– Nghe nàng.
Lâm Chỉ Khê không nói, đứng dậy chuẩn bị nghỉ ngơi, Vân Phi Dương vội vàng vịn nàng, nói.
– Cẩn thận một chút.
Lâm Chỉ Khê im lặng.
Một đêm này, đối với Vân Phi Dương mà nói, tuyệt đối khó ngủ, thỉnh thoảng nhếch miệng cười rộ lên.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương gọi Viêm Sương và bọn người La Mục vào, tuyên bố.
– Tạm dừng quyết chiến, ba ngày sau, ta muốn tổ chức một đại hôn lễ trong Phi Dương Thành, các ngươi nhanh bố trí.
– A?
Viêm Sương và đám La Mục trừng mắt.
– Chiến tranh đổi thành cử hành hôn lễ, chuyển biến cũng quá lớn đi?
– A cái gì mà a!
Vân Phi Dương nói.
– Nhanh chuẩn bị.
– Tốt, tốt!
Viêm Sương và bọn người La Mục rời đi, bắt đầu chuẩn bị.
Khi bọn hắn biết được Lâm Chỉ Khê mang bầu, nhất thời đã hiểu vì sao quyết chiến đổi thành cử hành hôn lễ.
Vân Phi Dương nghĩ, nói.
– Nhất định phải tổ chức một đại hôn lễ.
Hiệu suất bọn người La Mục làm việc rất nhanh.
Vẻn vẹn nửa ngày thời gian, thành trì tràn ngập khói lửa, nhất thời bị xanh xanh đỏ đỏ bao trùm.
Cả thành tường kéo dài mấy chục dặm cũng đều phủ lên ruy băng đỏ, bộc lộ ra cảm giác vui tươi.
– Cái này…
Võ giả chư Giới trợn tròn.
– Ai biết lý do sao đột nhiên Phi Dương Thành trở thành như thế không?
Ông!
Vào lúc này, trận pháp ngăn cách nội thành tạm thời biến mất.
Vân Phi Dương đứng trên bãi tập, ánh mắt nhìn về phía trận pháp, mỉm cười nói.
– Ba ngày sau bản nhân thành hôn trong thành, thiệp mời không phát, mời Giới Chủ các Giới mang hậu lễ đến chúc mừng.
Dát.
Lời vừa nói ra, Chư Giới nhất thời hoá đá.
– Tên này cưới? Ngay tại vực ngoại chiến trường?
– Mà.
– Quá không biết xấu hổ đi.
– Không phát thiệp mời, vẫn phải để Giới Chủ các Giới mang theo hậu lễ đến chúc mừng?
Rất nhiều võ giả xem, Vân Phi Dương thật phách lối, nhưng Giới Chủ các Giới lại lâm vào suy nghĩ.
Trong khoảng thời gian này, Vân Phi Dương biểu hiện rất kinh diễm, được bọn họ đồng ý, cho rằng có tư cách bình khởi bình tọa.
Người này đã cử hành hôn lễ tại vực ngoại chiến trường, lại mời thông qua hình ảnh trận pháp, mình nhất định phải suy nghĩ.
– Đi.
Giới Chủ Đoán Tạo Giới tỏ thái độ đầu tiên.
Vân Phi Dương chém giết cường giả Chuẩn Tiên Cấp mang đến cho chấn động hắn quá mạnh.
Đồng dạng đi, còn có các Giới Chủ thấy Bắc Môn Lê bị chém giết, bọn họ thậm chí đã bắt đầu trù bị hậu lễ.
Biết Vân Phi Dương chém giết Chuẩn Tiên, đám Giới chủ khác cũng nhao nhao làm ra quyết đoán, ba ngày sau tiến về Phi Dương Thành, tham gia hôn lễ.
– Chậc chậc.
Trầm Thiên Hành nói.
– Tên đồ nhi này của ngươi này có da mặt thật dầy.
– Ha ha ha.
Thái Vũ cười to.
– Vực ngoại chiến trường được vạn giới chú mục, đồ nhi ta ở đây xử lý hôn lễ, tất sẽ trở thành giai thoại thiên cổ.