Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1457
Chương: Hắn Vì Cái Gì Mà Không Chết
Thiên khiển Chuẩn Tiên cấp nổ bắn mà đến, bộc lộ khí tức khủng bố, dù võ giả ngoại giới cũng có thể cảm nhận được thật sâu.
Bọn họ nhận định, Vân Phi Dương không có cách nào chống lại, nhưng cũng không nghĩ tới, tên này sẽ nâng quyền đập tới, dũng khí như thế thực khiến người ta bội phục.
Thông qua màn sáng, mắt thấy quyền Vân Phi Dương đập tới so sánh cùng Thiên khiển, phảng phất như con kiến hôi nhỏ bé đến cực hạn.
Đây chính là trừng trị của Tiên Đế sao? Lúc còn sống có thể tận mắt nhìn thấy, thật không còn cái gì tiếc nuối nữa.
Mà trong Phi Dương Thành.
Bọn người Vân Lịch nhìn bóng người Vân Phi Dương nhỏ bé đón lấy Thiên Khiển khủng bố, thật sự rất lo lắng!
– Vân Phi Dương này thật đúng là tìm đường chết.
Trong cung điện, một tên Tướng quân cười lạnh lên tiếng mỉa mai.
Lấy thực lực Bán Tiên đại viên mãn đi chống lại Thiên Khiển Chuẩn Tiên cấp do Tiên Đế thi triển, quả thật dám nghĩ.
Đế Quân Thiên thì thủy chung trầm mặc không nói.
Bên trong Thần Ẩn đế quốc, những võ giả giác tỉnh Thần hồn cũng đang nhìn màn sáng, đang ngó chừng người được thiên mệnh chọn kia.
Tuy Vân Phi Dương dưới cái nhìn của bọn họ, vô cùng lỗ mãng, vô cùng phách lối, nhưng trong nội tâm lại dâng lên một vẻ kính nể.
Vì Kim Cương Thần, biết trái với quy tắc, còn nghĩa vô phản cố xuất thủ, gia hỏa gánh vác sứ mệnh này quả nhiên có tình có nghĩa.
– Vân chiến thần…
Ánh mắt Tử Vi Thần ngưng trọng, hắn vô cùng lo lắng, sợ Vân Phi Dương không thể chống được, cuối cùng vẫn lạc dưới Thiên Khiển.
Thiên Kiêu Điện.
Vân Phi Dương ngang nhiên nghênh tiếp Thiên Khiển cũng dẫn động đến tâm rất nhiều Thiên Kiêu, đồng thời, cũng bày tỏ kính nể với vị học đệ mới vừa vào cung điện không lâu này.
– Có hơi phiền toái.
Trầm Thiên Hành nhìn màn sáng, nói.
– Lấy thực lực tiểu tử này, dù chống được Thiên khiển cấp Chuẩn Tiên, chỉ sợ cũng phải bỏ ra đại giới cực lớn.
– Cổ vô sỉ.
– Ngươi thì nhẫn tâm nhìn hắn tiếp nhận Thiên Khiển à?
– Ta có thể giúp hắn nhất thời, không giúp hắn cả đời.
Thanh âm Thái Vũ dập dờn bên tai Trầm Thiên Hành.
” “
Trầm Thiên Hành trầm mặc không nói.
Võ giả muốn trưởng thành, muốn tiến đến cảnh giới cao hơn thì phải trải qua sinh tử, số lần không đếm hết, đã đi vào con đường này cũng chỉ có thể một người đối mặt.
Vực ngoại chiến trường.
Vân Phi Dương ngưng tụ lực lượng mạnh nhất của mình hình thành Cửu Hoang Trấn Ngục Quyền mạnh nhất, ngang nhiên đánh đến Thiên Khiển, có thể nói vạn chúng chú mục.
Rất nhiều người đều nhận định, tên này châu chấu đá xe, kết cục khẳng định cực thảm.
Vui vẻ nhất khẳng định là Tiểu Thần Chủ, nhưng bây giờ hắn lại đang cưỡng chế cảm giác hưng phấn kia, gắt gao nhìn chằm chằm màn sáng.
Giới chiến năm đó, Vân Phi Dương cũng tiếp nhận Thiên Khiển, khi đó hắn cho rằng, hẳn phải chết không nghi ngờ, kết quả vẫn sống sót.
Cho nên lần này, Tiểu Thần Chủ đang đợi, chờ hồn Vân Phi Dương phi phách tán mới phóng thích cuồng hỉ trong nội tâm của mình.
– Tên này rốt cục cũng chết.
Giới Chủ Linh Vũ Giới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Từ khi Vân Phi Dương xuất hiện ở Giới chiến trước cho tới bây giờ, tốc độ hắn phát triển quá khoa trương, mà đại quân dị tộc càng vô cùng cường đại.
Nếu như sống sót, đối với mình, đối với toàn bộ Linh Vũ Giới tới nói, tuyệt đối là một trận tai nạn mang tính hủy diệt.
Rất nhiều người hi vọng Vân Phi Dương sống.
Cũng có rất nhiều người hi vọng Vân Phi Dương chết.
Sống hay chết, theo thời gian hắn không ngừng tới gần Thiên Khiển, cuối cùng đập vào, sẽ công bố đáp án.
“Ầm ầm!”
Quyền đầu bạo liệt chính diện va chạm với hai đạo Thiên Khiển, lực lượng kinh khủng phun trào bao phủ toàn bộ vực ngoại chiến trường.
Một khắc này.
Đại địa toái nứt, bầu trời u ám, toàn bộ thế giới phảng phất như tùy thời phai mờ.
Lẽ ra loại lực lượng này bạo phát đủ để hủy diệt toàn bộ vực ngoại chiến trường, kỳ quái là, năng lượng ba động bị một loại hí tức nào đó k áp chế, sau khi khuếch tán dần dần bị trừ khử.
Đây là Cực Quang Tiên Đế đang áp chế, dù sao, hắn chỉ trừng trị một người Vân Phi Dương, mà không phải mọi người ở vực ngoại chiến trường.
Cũng nhờ Tiên Đế áp chế khí tức, trừ Vân Phi Dương, dù La Mục ngã trên mặt đất cũng lông tóc không tổn hao.
Mọi người bên trong Thiên Hùng Thành và Cuồng Sát Thành cũng chỉ lắc lư khi bị gió lớn thổi qua, không có có nhận bất kỳ khí tức gì quấy rối.
Bất quá.
Trong khoảnh khắc Vân Phi Dương đối bính cùng Thiên Khiển, Lâm Chỉ Khê trong Phủ thành chủ lại nhói nhói trái tim, sau cùng, ánh mắt khép hờ, hai hàng thanh lệ rơi xuống, tung tóe trên mặt đất.
Lực lượng dư uy rốt cục dần tán đi, không gian bị Thiên Khiển chấn vỡ cũng bắt đầu khép lại.
Không bao lâu, toàn bộ vực ngoại chiến trường khôi phục như lúc ban đầu.
Một khắc này.
Tất cả mọi người ngừng thở.
Thiên khiển khủng bố như thế, gia hỏa đã từng mang đến vô số chấn kinh chắc phải chết rồi nhỉ?
Bọn họ nhìn về phía màn sáng, nhìn về phía khu vực Thiên Khiển oanh tạc, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng giữa không trung, hai tay bất lực rủ xuống.
Dát.
Võ giả chư Giới ngốc trệ.
Tiểu Thần Chủ vốn đang làm tốt chuẩn bị cười to cũng trừng mắt há miệng.
“A ha ha ha!”
Bên trong Phi Dương Thành, Vân Lịch gần như phát cuồng cười to.
– Phi Dương ca không chết, Phi Dương ca còn sống!
“Phù phù.”
Gia Cát Cẩm co quắp trên mặt đất, ngọc thủ đang nắm chặt triệt để thả ra, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện ra mỉm cười vui vẻ.
Vân Phi Dương tiếp nhận Thiên Khiển trừng phạt, tâm nàng cũng một mực treo cao, bây giờ rốt cục bình an.
Lâm Chỉ Khê trong Phủ thành chủ mở mắt, rưng rưng mà cười, tâm tình căng cứng cũng triệt để trầm tĩnh lại.
Có thể nói.
Vân Phi Dương ngạo nghễ đứng giữa không trung khiến cho mọi người bên trong Phi Dương Thành hưng phấn, kích động không thôi.
– Vợ ta ơi!
– Quá khó tin đi chứ!
Võ giả chư Giới nhìn thấy Vân Phi Dương, ánh mắt hiện ra rung động thật sâu, rung động vì tên này đối mặt thiên khiển cấp Chuẩn Tiên vậy mà không có hồn phi phách tán!
– Làm sao có thể?!
Trong cung điện, tên tướng quân kia trợn mắt hốc mồm.
Đế Quân Thiên ngược lại, vẫn một mặt bình tĩnh, phảng phất như Vân Phi Dương không vẫn lạc nằm trong dự liệu của hắn.
– Vì cái gì hắn không chết!
– Vì cái gì hắn còn sống!”
Tiểu Thần Chủ gần như mất lý trí gầm thét, hiển nhiên, hưng phấn ban đầu chuẩn bị đã triệt để không còn.
Tâm tình Giới Chủ Linh Vũ Giới cũng sụp đổ, hận không thể ngửa mặt lên trời gào to để phát tiết phần khó chịu trong lòng.
– Vân Phi Dương, nhớ kỹ, chớ có làm trái với quy tắc, nếu không, lần sau Bản Đế sẽ dùng Thiên Khiển cấp Tiên Nhân trừng trị ngươi.
Thanh âm Cực Quang Tiên Đế truyền đến, mà nói xong lời cuối cùng, dần dần biến mất, rời đi.
“Phốc!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương đứng giữa không trung phun ra một ngụm máu đến, tiếp theo như diều đứt dây tung bay rơi xuống.
Tuy hắn chém giết qua một tên Chuẩn Tiên, nhưng lúc đó dựa Kiếm Hồn, mà bây giờ không có nó gia trì, đón đỡ thiên khiển, tất thật bị thương rất nặng.
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, Lâm Dật Phong xuất hiện ngay khu vực Vân Phi Dương hạ xuống, hai tay vung lên, thi triển ra không gian thuộc tính mang hắn và La Mục đang hôn mê đi.
Cuối cùng.
Một trận chiến này kết thúc.
Tuy Vân Phi Dương xuất hiện, oanh sát không ít binh lính mang trọng nỗ, nhưng mười vạnngàn binh lính Linh tộc vẫn lạc hơn bảy vạn cũng là một lần thảm bại.
Nhưng mà võ giả chư Giới lại không thèm để ý điểm này, giờ phút này bọn họ đang tranh nhau nghị luận một màn Vân Phi Dương ngạnh kháng Thiên Khiển.
Việc này nhất định sẽ trở thành vĩnh hằng.